• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mẹ, mẹ tới tìm con có việc gì ạ?"

Thẩm Vãn Tinh đứng nhìn chằm chằm Thẩm phu nhân ở ngoài cổng, ánh mắt cô nàng đan xen chút kiêng dè, e ngại. Vốn định mời đối phương vào trong nhà ngồi cho tránh gió lạnh tuy nhiên mẹ cô đã trực tiếp từ chối với giọng điệu ghét bỏ khiến Thẩm Vãn Tinh hơi thất vọng.

Chắc hẳn do lần trước, Thẩm phu nhân e ngại bị Trần Đình Thâm cảnh cáo, bà ta chưa có ý định hủy hoại cuộc sống sung sướng hiện tại khi nhiều lần bị đứa con rể bản thân hết lòng trông đợi đe dọa. Hơn nữa, Trần Đình Thâm đang cực kỳ trân trọng Thẩm Vãn Tinh, bà ta cần tiết chế hơn một chút, nhưng mỗi khi nhìn đứa con gái ở phía đối diện, Thẩm phu nhân chẳng tài nào che giấu được hai từ ghét bỏ đang hiện hữu trên khuôn mặt bản thân mình.

Bà ta khoanh tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng mở miệng: "Cứ phải có chuyện gì thì tao mới được quyền tới tìm mày à? Thẩm Vãn Tinh, hay mày đang cậy Trần Đình Thâm chống lưng nên mới lên mặt với bà già như tao? Cái thứ không biết thân biết phận, cẩn thận biết tay tao." Thái độ Thẩm phu nhân đặc biệt hằn học, cặp mắt bao phủ đằng đằng sát khí chuẩn bị ăn tươi nuốt sống Thẩm Vãn Tinh.

"Ý con đâu phải như thế." Cô nàng mặt mày nhăn nhó, hai chân mềm nhũn ra, lắp ba lắp bắp giải thích: "Con chỉ muốn biết nguyên nhân mẹ tới tìm con thôi. Với cả mẹ vào trong nhà ngồi đi, con đảm bảo Trần Đình Thâm nhất định đồng ý mà, đừng tiếp tục đứng đây nữa." Thẩm Vãn Tinh hết sức lo lắng cho mẹ, tha thiết giãi bày cung kính với Thẩm phu nhân.

Tuy nhiên, đối phương hoàn toàn chẳng quan tâm, trực tiếp gạt ý tốt của cô sang một bên, gắt gỏng: "Thôi khỏi, tôi đứng đây một lúc, chả dám đặt chân vào đâu. Thiếu phu nhân nhà họ Trần, tôi nào dám ngồi chung mâm. Lỡ như ai khác ăn nói linh tinh trước mặt Trần Đình Thâm thì cả nhà tôi không gánh nổi. Trên đời này công nhận nhiều loại vô ơn thật, cho ăn mặc từ nhỏ tới lớn mà giờ đủ lông đủ cánh quay về cắn ngược chủ. Chỉ là phận thay thế thậm chí còn tưởng bản thân trở thành phượng hoàng leo lên cành cao cơ. Hưởng tuần trăng mật tại Pháp nữa đấy." Thẩm phu nhân cố tình móc máy, châm chọc đứa con gái, từng lời từng lời đay nghiến, sắc nhọn đâm thẳng vào tim Thẩm Vãn Tinh.

Bà ta cực kỳ để bụng việc Trần Đình Thâm bỏ bao nhiêu tiền đem đứa bé được gọi là cóc ghẻ trong mắt Thẩm phu nhân đi chơi, bà ta tức lồng lộn, đến mức chỉ muốn xé xác Thẩm Vãn Tinh ra mà chẳng làm gì được. Nó vốn dĩ thuộc về đứa con gái Thẩm phu nhân hết lòng yêu thương, sắp xếp cho từng đường đi nước bước đến mức mai sau chả cần lo ngại gì, thoải mái sống trong nhung lụa.

Thẩm Vãn Tinh giờ như con tu hú chiếm tổ, bất đắc dĩ lắm bà ta mới phải nhịn. Cực kỳ muốn đuổi Thẩm Vãn Tinh ra khỏi nhà họ Trần, nhưng Trần Đình Thâm vẫn là lỗi lo ngại đầu tiên, nhà họ Thẩm đặc biệt bất lực. Thời gian gần đây, bọn họ ra sức tìm kiếm Thẩm Kim Lan, đưa thiên kim tiểu thư được coi là chính gốc nhà họ Thẩm về vị trí ban đầu, tuy nhiên dù Thẩm phu nhân dốc sức tìm kiếm như thế nào đi chăng nữa cô ta vẫn bặt vô âm tín.

Ngay sau khi Thẩm Vãn Tinh trở về, bà ta lập tức tới tìm đứa con gái thứ hai trút giận cho bõ tức. Tuy nhiên, Thẩm phu nhân chỉ dám móc máy vài câu chứ không dám nhiều lời khi Trần Đình Thâm có thể trở về bất kỳ lúc nào.

Thẩm Vãn Tinh đứng bên kia cổ họng nghẹn ứ, cô chẳng dám mở miệng, khuôn mặt nhợt nhạt viết rõ chữ sợ hãi, những ngón tay đan xen vào nhau.

"Cuối tuần mày kêu Trần Đình Thâm cùng về nhà." Thẩm phu nhân ghét bỏ gằn mạnh từng chữ: "Kết hôn được một thời gian mà nhà chả thèm để tâm, mày tính để những người xung quanh đánh giá, bôi tro trát trấu vào mặt nhà họ Thẩm hay gì? Nói chung là cuối tuần mày không đem Trần Đình Thâm về được thì đừng trách tao."

Đây mới chính là mục đích hôm nay Thẩm phu nhân tới tìm cô.

Bà ta thật sự chả cam tâm chút nào, nhưng vì chồng cứ bắt Thẩm phu nhân đi cho bằng được vì sợ hàng xóm cười vào mặt, bất đắc dĩ, bà ta mò tới, ép Thẩm Vãn Tinh nhất định phải trở về.

Cô nàng khép nép gật đầu: "Con biết rồi, để tối anh ấy về con nói luôn."

Thẩm phu nhân sau khi hoàn thành mục đích, bà ta ngay lập tức xoay người rời khỏi, thậm chí chả có lấy câu hỏi thăm nào với Thẩm Vãn Tinh. Cô nuốt chặt nỗi đau vào tâm can, rặn ra trên môi nụ cười khổ, tình cảnh như này trải qua nhiều rồi nên Thẩm Vãn Tinh cũng đã quen về cách mẹ ruột đối xử với bản thân.

Nhưng cô vẫn ghi nhớ kĩ lời mẹ nói, vừa ăn cơm xong, Thẩm Vãn Tinh liền mở lời với người chồng đang ngồi bên cạnh: "Đình Thâm, cuối tuần anh sắp xếp công việc rồi về nhà họ Thẩm với em được chứ? Ba mẹ hy vọng chúng ta cùng nhau tới ăn một bữa cơm."

"Em thật sự muốn đi à?" Trần Đình Thâm nhướng mày, anh lên tiếng: "Anh biết em khó chịu, nếu như miễn cưỡng thì chúng ta khỏi cần, em đừng bắt ép bản thân chịu đựng quá nhiều." Anh vô cùng lo lắng cho người con gái đáng thương phía trước.

Thẩm Vãn Tinh tự tin gật đầu lia lịa: "Em đương nhiên muốn rồi. Lâu ngày em cũng mong về nhà thăm cha mẹ. Chỉ là họ hy vọng anh đi cùng, Đình Thâm, hôm đó anh rảnh không?" Cô đưa tay vỗ ngực, khẳng định chắc như đinh đóng cột.

"Ừm." Dường như Trần Đình Thâm còn tính nói gì đó, tuy nhiên khi chứng kiến dáng vẻ Thẩm Vãn Tinh hiện tại, anh đành gật đầu đồng ý: "Em vui là được rồi. Công việc của anh bây giờ cũng không nhiều, anh về được." Anh chẳng mong tự nhiên dập tắt ước ao mà Thẩm Vãn Tinh đang hiện hữu trên gương mặt xinh đẹp kia.

Nhưng anh thật sự chả mấy thích thú khi cùng Thẩm Vãn Tinh về nhà họ Thẩm.

Nhìn cái cách bọn họ đối xử với cô gái Trần Đình Thâm yêu thương là anh ngay lập tức cảm thấy phẫn nộ đến cùng cực rồi, đảm bảo gọi Trần Đình Thâm và Thẩm Vãn Tinh về là có ý đồ khác, chắc hẳn liên quan tới tài chính. Lợi dụng con gái bản thân đứt ruột đẻ ra để đạt được mục đích, người nhà họ Thẩm khiến Trần Đình Thâm khinh thường ra mặt.

Hôm đó, hai người kia đừng mong chạm được vào Thẩm Vãn Tinh.

Cô gái vui vẻ lên tiếng: "Đình Thâm, cảm ơn anh."

Đến buổi hẹn, Thẩm Vãn Tinh nhận được cuộc gọi của Trần Đình Thâm khi anh đang ở công ty, khi cô đang ngồi chờ chồng trở về rồi cả hai cùng nhau xuất phát: "Vãn Tinh, anh còn vài việc cần xử lý nốt, em về trước nhá, xong anh qua đó sau. Tài xế đang chờ em ở cổng, xuống anh ta sẽ chở em về."

"Em biết rồi." Thẩm Vãn Tinh hiểu chuyện gật đầu: "Anh bận thì cứ giải quyết nốt đi hãng, thời gian cũng chưa muộn."

Cô không muốn ảnh hưởng tới công việc mà Trần Đình Thâm đang làm.

Tuy nhiên, có một vấn đề xảy ra đó chính là, lúc Thẩm Vãn Tinh vừa đặt chân tới nhà họ Thẩm, ba mẹ cô đang đứng chờ ngoài cửa liên tục ngó nghiêng xung quanh. Chứng kiến con gái đi một mình, Thẩm phu nhân ngay lập tức bày ra bộ mặt cau có, nhăn nhó khó chịu mở miệng: "Sao mày trở về một mình? Đình Thâm đâu rồi? Tao kêu mày cùng nó tới mà?"

"Chuyện này… mẹ à… Đình Thâm anh ấy…"

Thẩm Vãn Tinh lên tiếng giải thích nhưng chưa kịp nói hết đã bị cắt ngang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK