"Trần… Trần Đình Thâm… anh… anh làm sao vậy?"
Tiếng thúc giục liên tục vang lên bên tai khiến người đàn ông giật mình sực tỉnh. Trong căn phòng lộng lẫy ánh đèn xa hoa, những ngọn nến sặc sỡ bài trí trên mặt đất cùng mùi thơm ngát tỏa ra từ mấy cánh hoa hồng nằm tại ga giường trắng muốt khiến anh ngỡ ngàng. Lông mày trên khuôn mặt bất giác nhíu chặt, Trần Đình Thâm liếc nhìn xung quanh, bất giác phát hiện ra khung cảnh quen thuộc, bàn tay vô thức cuộn tròn thành nắm đấm.
Đặc biệt hơn, anh phát hiện bản thân đang khoác trên mình bộ âu phục sang trọng, dường như là đồ cưới. Chưa hết bất ngờ, khuôn mặt xinh đẹp phía trước đập thẳng vào mắt dọa Trần Đình Thâm một phen ngỡ ngàng, lồng ngực người đàn ông phập phồng lên xuống theo từng hơi thở căng thẳng.
Anh lắp ba lắp bắp, hai mắt trợn trừng, hỏi: "Vãn Tinh… Em là Vãn Tinh? Tại… tại sao em ở đây?"
Chuyện gì đã xảy ra.
Rõ ràng trong ký ức tồn tại trong đầu Trần Đình Thâm thì cô gái trước mặt đã rời bỏ anh mà đi một thời gian rồi mà.
Thẩm Vãn Tinh bị hỏi một câu mà đực mặt ra, cô bất giác lùi người về phía sau, hoảng sợ mở miệng: "Trần Đình Thâm, anh đang nói gì thế? Chúng… chúng ta… vừa… vừa mới kết hôn mà…" Trên đầu cô nàng xuất hiện hàng loạt dấu hỏi chấm, bao nhiêu thắc mắc hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp kia, tuy nhiên, khí thế toát ra từ trên người Trần Đình Thâm dọa cho sống lưng Thẩm Vãn Tinh lạnh buốt, cổ họng nghẹn ứ chẳng thốt nổi ra chữ nào.
"Kết hôn sao?" Gương mặt Trần Đình Thâm bỗng trở nên nhăn nhó, ngũ quan sắc bén cau có, vội vã lên tiếng: "Vãn Tinh, bây giờ là thời điểm nào? Ý anh là ngày tháng năm."
Thẩm Vãn Tinh hơi nghi ngờ nhưng không dám hỏi, cô rụt rè đáp lại.
Câu trả lời vừa mới dứt, toàn thân Trần Đình Thâm bất giác cứng đờ. Anh nắm chặt bàn tay, thời điểm này chẳng phải khi xưa anh với Thẩm Vãn Tinh kết hôn hay sao? Chẳng lẽ anh quay lại quá khứ?
Trong đầu Trần Đình Thâm chỉ tồn tại một đoạn ký ức. Anh nhớ vừa mới nãy, bản thân mình mới uống thuốc ngủ để kết liễu cuộc đời, muốn đi theo người vợ mình yêu, Thẩm Vãn Tinh cơ mà.
Đứng đấy một hồi, người đàn ông mới nhận ra, mình trùng sinh rồi. Ông trời cho anh một cơ hội quay về quá khứ, sửa chữa toàn bộ lỗi lầm bản thân từng gây ra. Thẩm Vãn Tinh, ba chữ ấy cứ văng vẳng trong đầu Trần Đình Thâm, với anh, nó dường như trở thành một chấp niệm suốt cả đời. Tưởng bản thân đang nằm mơ, Trần Đình Thâm đưa tay bấu lên da thịt một phát đau mới phát hiện ra trước mắt đều thật một trăm phần trăm.
Ở kiếp trước, hai người kết hôn, tuy nhiên, Thẩm Vãn Tinh chỉ là cô dâu được gả thay cho chị gái mình là Thẩm Kim Lan. Cô là thiên kim tiểu thư, con gái thứ hai nhà họ Thẩm, tuy nhiên, từ nhỏ, Thẩm Vãn Tinh chẳng hề được ba mẹ mình yêu thương, toàn bộ những gì tốt đẹp nhất đều dành hết cho chị gái. Mà Thẩm Vãn Tinh tốt tính, không chút oán trách, lòng luôn khao khát tình cảm gia đình. Chịu ghẻ lạnh, những lời mắng nhiếc bao nhiêu năm, Thẩm Vãn Tinh đều cắn răng mà chịu.
Vì sao ư?
Nguyên nhân đằng sau chính là Thẩm Vãn Tinh chỉ là đứa con gái nuôi được bọn họ nhặt về, coi như bệ đỡ cho cô chị gái mà thôi. Tuy nhiên, chỉ có Trần Đình Thâm mới biết được rằng, Thẩm Vãn Tinh mới chính là đứa con gái ruột nhà họ Thẩm, từ nhỏ bị đánh tráo nên mới tạo ra bi kịch ngày đó. Ở kiếp trước, mãi cho tới khi tính mạng Thẩm Vãn Tinh hấp hối thì nhà họ Thẩm mới biết được sự thật này, vợ chồng Thẩm lão gia cùng Thẩm phu nhân cực kỳ hối hận, nhưng cuối cùng tất cả đều muộn, Thẩm Vãn Tinh tuyệt vọng với mọi thứ mà quyết định buông tay.
Còn Trần Đình Thâm khi ấy cũng khốn nạn không kém. Vào đêm tân hôn, biết cô dâu bị đánh tráo, dưới những lời thao túng từ vợ chồng nhà họ Thẩm, Trần Đình Thâm ngay lập tức cho rằng Thẩm Vãn Tinh ham mê quyền lợi, vì cái danh thiếu phu nhân mà dùng thủ đoạn khiến Thẩm Kim Lan rời khỏi mình. Khi ấy, Trần Đình Thâm vô cùng tức giận, liền ra tay đánh cô gái đứng trước mặt, tàn nhẫn dùng những lời cay độc mà sỉ nhục cô.
Ngày tháng về sau Thẩm Vãn Tinh sống trong nhà họ Trần chẳng khác gì địa ngục trần gian. Cô chịu bao nhiêu ấm ức từ người hầu, thậm chí bị coi thành giúp việc trong nhà, cực khổ là thế nhưng Thẩm Vãn Tinh chỉ khao khát được yêu thương. Tuy nhiên, Trần Đình Thâm bị che mờ lý trí, anh ngày ngày đày đọa cô, chưa hết, còn để Thẩm Kim Lan liên tục hãm hại vợ mình. Giữa bọn họ mất hai đứa con, Trần Đình Thâm mang thận của Thẩm Vãn Tinh hiến cho chị gái, bởi khi ấy, anh yêu người phụ nữ kia đến sâu đậm, sẵn sàng vì cô ta mà làm tất cả mọi thứ.
Cho đến khi phát hiện sự thật, năm xưa Thẩm Kim Lan vì tình mà trốn, Thẩm Vãn Tinh trở thành con cờ thế mạng, đồng thời người con gái đang chiến đấu với bệnh tật trên giường bệnh kia mới chính là người Trần Đình Thâm tìm kiếm suốt những năm qua, tới lúc đó mọi thứ mới hoàn toàn vỡ lẽ. Anh điên cuồng hối hận về những hành vi mình gây ra, con người tàn bạo nay trở nên cẩn thận từng li từng tí vì sợ khiến người con gái trước mặt chịu tổn thương, Trần Đình Thâm cầu xin sự tha thứ, anh hết lòng lo cho Thẩm Vãn Tinh, tuy nhiên, cô khi ấy đã hoàn toàn mất hết tất cả, sức sống chẳng còn dù chỉ chút ít.
Cả ngày, Thẩm Vãn Tinh cứ hành hạ bản thân mình, ăn không chịu ăn, uống không chịu uống dù Trần Đình Thâm có quỳ xuống cầu xin, thà rằng cứ trút giận lên anh thì còn dễ chịu một chút. Nhưng cả ngày, Thẩm Vãn Tinh cứ như cái xác chẳng mang theo hồn phách, ai quan tâm cũng mặc kệ dù Trần Đình Thâm đều rất tận tình đáp ứng hết mong muốn cô đưa ra.
Cuối cùng, Thẩm Vãn Tinh sức lực yếu ớt, chả tài nào chống đỡ căn bệnh đang mang trên người, cứ thế bỏ lại toàn bộ mà rời đi mặc cho gia đình xung quanh hối hận, chỉ muốn bù đắp cho cô. Trần Đình Thâm sống những ngày tháng cô đơn trong hơn năm năm trời, chịu đủ dày vò thiếu vắng hơi ấm, không chịu nổi nữa mà đi theo vợ mình.
Khi mở mắt ra, Trần Đình Thâm phát hiện bản thân quay về quá khứ.
Người đàn ông kích động nhào tới vòng tay ôm lấy Thẩm Vãn Tinh đang mặc váy cưới, hốc mắt bất giác cay xè, run rẩy mở miệng: "Vãn Tinh, thật tốt quá."
Trần Đình Thâm ôm chặt cô, dường như anh sợ rằng bản thân đang nằm mơ, buông tay ra thì Thẩm Vãn Tinh sẽ biến mất trước mắt anh. Tự nhủ rằng, nếu như ông trời cho anh cơ hội, thì Trần Đình Thâm nhất định tận dụng thật tốt. Kiếp này, hãy để anh yêu thương Thẩm Vãn Tinh gấp hai gấp ba, thậm chí là gấp trăm ngàn lần. Hạnh phúc người con gái luôn khao khát, Trần Đình Thâm đảm bảo cho cô hết tất cả.
Không thể để bi kịch kiếp trước lặp lại lần nữa.
Thẩm Vãn Tinh, cảm ơn em, cảm ơn vì lần nữa xuất hiện.
Người con gái bị hành động vừa rồi dọa cho giật nảy mình, Thẩm Vãn Tinh hơi kháng cự, sắc mặt cô tái nhợt, vội vàng đẩy đối phương ra. Thẩm Vãn Tinh cố tình tránh né cái nhìn nóng rực tới từ người phía trước, hơi ho nhẹ vài tiếng.
Trần Đình Thâm nhăn mặt, anh chẳng dám tức giận, chỉ nhẹ nhàng mở lời: "Anh làm em sợ à? Vãn Tinh, em cứ nói chuyện đi."
Danh Sách Chương: