"Tôi làm sao mà biết được chứ."
Thẩm phu nhân vừa cáu giận vừa chẳng thể phát tiết ra bên ngoài, giờ thậm chí còn đang bị chồng trách móc, hai mắt bà ta đỏ càng thêm đỏ, ngậm ngùi cúi đầu im lặng. Kỳ thực bà ta chả tài nào nói được gì hết, tội lỗi lần này tất cả đều do một tay Thẩm phu nhân tạo nên cả, chưa hết người chồng trước mặt đang phát điên lên, sợ đối phương gặp bất trắc về bệnh tình, Thẩm phu nhân ngoại trừ việc cúi đầu ra thì chỉ đành bất lực.
Ngu ngốc thật chứ.
Vì chút hiểu lầm mà đá Thẩm Vãn Tinh sang một bên, rồi còn để Trần Đình Thâm chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, sợ rằng nếu như đứa con rể kia nổi giận đùng đùng thì phen này Thẩm gia thị toi chắc rồi
Trần Đình Thâm từng nhiều lần dùng áp lực cảnh cáo, bà ta cùng chồng mới tiết chế hơn một chút, tuy nhiên, khả năng hiện tại khó mà cứu vãn được.
Càng nghe, Thẩm lão gia càng tức, ông ta nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi co rúm, lồng ngực phập phồng: "Giờ thì phải làm sao đây chứ? Chẳng lẽ bà không thể nhịn con nhỏ Thẩm Vãn Tinh kia một chút sao? Có cái chuyện bé tí mà xé ra to, giờ thì hay rồi, tưởng Trần Đình Thâm chả đoái hoài gì đến gia đình này, nó vừa vặn chứng kiến cảnh tượng kia, hiện tại Thẩm thị lấy gì để phất lên. Huống chi trong mắt Trần Đình Thâm lúc bấy giờ đều đặt Thẩm Vãn Tinh lên đầu, làm hại quả tim nhỏ của nó, còn lâu Trần Đình Thâm mới bỏ qua." Người đàn ông điên tiết vò đầu bứt tai, đi qua đi lại suy nghĩ biện pháp đối phó.
"Ông… ông à… chúng… chúng ta nên… nên làm… làm gì đây?" Chân tay Thẩm phu nhân mềm nhũn ra, hiện tại bà ta căng thẳng đến mức tim đập thình thịch, trên mặt bất giác xuất hiện những nếp nhăn, lắp ba lắp bắp: "Sản nghiệp nhà mình, phải nhanh chóng tìm cách cứu vãn đi chứ. Nếu như mất hết tất cả thì cả tôi với ông đều xong luôn."
Nghĩ tới cái cảnh sau này nếu như nhà họ Thẩm bị Trần Đình Thâm dùng quyền lực chèn ép đến mức phá sản một cách triệt để, bọn họ rơi vào cái cảnh nghèo khó, khốn cùng, bị buộc sống trong khu ổ chuột nghèo rách rưới, khuôn mặt Thẩm phu nhân ngay lập tức nhợt nhạt đến mức chẳng còn cắt máu. Chỉ cần tưởng tượng đến ngày đó thôi bà ta liền cảm thấy rợn hết cả tóc gáy rồi.
Thẩm lão gia hằn học cằn nhằn: "Đừng có khiến mọi chuyện rối rắm thêm nữa, yên lặng để cho tôi nghĩ. Hơn nữa, biện pháp tốt nhất hiện tại chính là chúng ta đích thân tìm tới Thẩm Vãn Tinh, ở trước mặt Trần Đình Thâm xin lỗi. Con nhỏ kia dễ mềm lòng, nhất định bỏ qua thôi, sau đó nhờ nó nói mấy câu kiểu gì Trần Đình Thâm chả nghe, nó cưng chiều Thẩm Vãn Tinh như cưng trứng vậy mà."
"Xin lỗi Thẩm Vãn Tinh sao?" Mặt mũi Thẩm phu nhân méo xệch, bà ta ngỡ ngàng đến mức há hốc mồm, ngay lập tức lắc đầu, không cam tâm lên tiếng: "Ông bảo tôi khép nép bên dưới con nhỏ nhà quê kia? Tôi còn lâu mới chịu. Đường đường phu nhân cao quý, nó chẳng qua chỉ được nhà chúng ta nhận nuôi thôi, đứa con gái bất đắc dĩ như nó tôi ghét còn không hết."
Kêu bà ta hạ mình với một kẻ thấp hèn?
Thẩm phu nhân làm sao cam tâm được.
Chẳng những thế, đối phương chính là Thẩm Vãn Tinh, đứa con gái bị bọn họ bắt nạt suốt bao nhiêu năm qua, trong mắt nhà họ Thẩm thì cô mãi mãi chỉ là kẻ dư thừa, rách nát.
Chồng bà ta trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi: "Giờ bà tính xin lỗi hay đứng nhìn Thẩm thị phá sản? Chọn đi, tôi chả rảnh để đôi co nhiều đâu."
"Được rồi." Trạng thái Thẩm lão gia càng thêm khó chịu, bà ta hết cách đành cắn môi mà đồng ý, trên khuôn mặt viết rõ hai từ bất mãn, ai ai đều có thể nhìn thấy được.
Nhận được câu trả lời vừa ý, Thẩm lão gia mới hài lòng.
Phía bên kia, Trần Đình Thâm nhanh chóng đưa cô vợ nhỏ về nhà, anh cẩn thận dịu dàng kiểm tra từng ngóc ngách trên người cô, biết bao nhiêu vết thương khiến anh đau xót giống từng con dao đang cắt vào trái tim Trần Đình Thâm. Tự hỏi rằng, bọn họ dám đối xử với cô thành ra vậy sao?
Thẩm Vãn Tinh sợ đối phương nổi giận, cô vội vàng mở lời trước: "Đình Thâm, em ổn mà, anh đừng lo lắng quá. Mấy ngày nữa là em khỏe thôi mà. Anh tránh tức giận, hại sức khỏe." Cô thấp thỏm quan sát sắc mặt đen kịt như đít nồi của người đàn ông, bất giác cắn chặt môi.
Với cô, chuyện bị sai khiến xảy ra tại nhà họ Thẩm quá thường tình rồi, hơn nữa, cô cũng mong bản thân giúp được cho ba mẹ, Trần Đình Thâm chẳng nên vì vấn đề nhỏ nhặt ảnh hưởng tới tâm trạng, đồng thời vấn đề kinh doanh hợp tác giữa hai gia đình nhất định bị ảnh hưởng.
"Em thật là." Trần Đình Thâm thở dài một hơi, bất lực than thở, chả biết nên khóc hay nên cười: "Vãn Tinh, em bị thương dù lớn hay nhỏ đều khiến anh đau lòng. Biết ngay trở về ngôi nhà kia chẳng có gì tốt lành hết mà. Em đường đường là Trần thiếu phu nhân, quyền lực trong tay, hoàn toàn đủ khả năng uy hiếp những người kia, nhưng Vãn Tinh, em quá mức hiền lành, bọn chúng đang tính trèo lên đầu lên cổ em ngồi đấy."
Thiết nghĩ anh nên để cho Thẩm Vãn Tinh ngày ngày ở trong nhà, Trần Đình Thâm thuê người bảo vệ cho cô, chứ chứng kiến đối phương bị đối xử bất công càng làm trái tim anh nứt ra.
Nhanh chóng kêu giúp việc mang thuốc tới, Trần Đình Thâm đặt Thẩm Vãn Tinh ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng bôi thuốc cho người con gái. Những vết thương trên tay cô xem chừng là do bị thủy tinh hoặc thứ gì đó sắc nhọn cứa vào. Trần Đình Thâm nhướng mày, nghĩ tới khi anh vừa đến nơi, trên sàn nhà còn đang lăn lóc mấy mảnh vỡ chén đĩa rải rác, có vẻ nguyên nhân từ thứ kia mà tạo thành.
Anh nhẹ giọng hỏi: "Bọn họ đã bắt em làm những việc gì?"
"Ba mẹ chẳng bắt em đâu." Thẩm Vãn Tinh hoảng hốt lắc đầu: "Đều do em cam tâm tình nguyện. Đình Thâm, anh đừng để bụng những chuyện nhỏ nhặt nữa."
Người đàn ông híp mắt, nhếch môi: "Xem ra em quả thật bị mấy kẻ tại nhà họ Thẩm sai khiến như người hầu rồi. Vãn Tinh, em bị thương, bảo anh làm sao không để bụng được. Theo anh, từ nay trở về sau em tránh tới Thẩm gia đi, cứ ở đây, anh hoàn toàn đủ sức lo lắng cho em." Tiểu công chúa được Trần Đình Thâm nâng niu trong lòng bàn tay, chẳng bao giờ phải đụng tay đụng chân tới bất kỳ việc gì đang bị ép buộc, đe dọa với mấy kẻ thân phận thấp kém, cục tức này, Trần Đình Thâm nuốt không trôi.
Người nhà họ Thẩm cứ chuẩn bị tinh thần mà đền tội.
"Nhưng mà…"
"Đừng có nhưng nhị gì hết." Chưa để cho cô nàng nói hết câu, Trần Đình Thâm ngay lập tức cắt lời: "Bôi thuốc xong rồi, em lên phòng nghỉ ngơi chút đi cho bớt hoảng sợ. Anh sẽ kêu người làm chuẩn bị bữa tối, mấy vấn đề mất vui vẻ hay hòa khí cứ gác sang một bên, anh tự biết đường lo liệu. Vãn Tinh, em yên tâm, anh có chừng mực, sẽ không khiến em đau lòng đâu. Tuy nhiên, giới hạn của anh có mức độ." Anh bế cô dậy đưa thẳng lên trên phòng.
Chuyện cứ thế êm đềm trôi qua.
Khoảng một tuần sau, vào buổi tối nọ, hai vợ chồng Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân lọ dọ mò tới nhà Trần Đình Thâm để xin lỗi. Anh ra mở cửa, đập vào mắt là hai người chả biết trời cao đất dày, sắc mặt người đàn ông thoáng chốc trùng xuống.
Trần Đình Thâm hừ lạnh một tiếng, khóe môi cong lên: "Hai vị đại giá quang lâm tới nhà tôi là có chuyện gì à?"
Danh Sách Chương: