"Đủ rồi đó Trần Đình Thâm, quá nhiều, em dùng không hết đâu. Xin anh đấy, đừng tiếp tục mua thêm nữa."
Trên khuôn mặt Thẩm Vãn Tinh viết rõ hai chữ bất lực, cô thở hắt ra từng hơi, chẳng biết hiện tại nên dùng từ ngữ gì để miêu tả tâm trạng bản thân nữa. Quá khủng khiếp rồi, trong đời Thẩm Vãn Tinh chưa từng được người khác mua cho nhiều đồ như vậy, huống chi mọi thứ cô có đều qua sử dụng lâu năm, nếu bây giờ mà thêm một đống đồ mới, người con gái càng thêm khó xử cùng không quen thuộc cho lắm.
Sống tiết kiệm từng ấy năm, Thẩm Vãn Tinh tự thôi thúc mình rằng cần nhanh chóng ngăn cản Trần Đình Thâm lại, chẳng thể để cho anh tiếp tục phung phí nữa. Đương nhiên biết gia sản nhà họ Trần nhiều cỡ nào, con số đằng sau khủng tới mức Thẩm Vãn Tinh chả tài nào tưởng tượng nổi, dù lúc này, mang thân phận là Trần thiếu phu nhân, cô hoàn toàn không hy vọng Trần Đình Thâm lãng phí vì cô như vậy, tiền để dùng vào việc khác hay hơn nhiều.
Đối diện với sự thành khẩn từ cô gái đứng bên cạnh đang lo lắng cắn môi, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng bên cạnh, Trần Đình Thâm hết cách, anh đành tiết chế bản thân một chút. Vốn dĩ anh còn đang tính mua hết cả cái trung tâm thương mại này tặng cho Thẩm Vãn Tinh, nhưng xem ra cô vợ nhỏ trước mặt đang bị dọa cho giật mình, đành để khi khác vậy.
Trần Đình Thâm gật đầu, vươn tay xoa xoa mái tóc Thẩm Vãn Tinh, anh bật cười, híp chặt mắt: "Thôi được rồi, chắc hẳn em cũng đã mệt, chúng ta tạm thời dừng việc mua sắm. Về nhà nghĩ xem em còn cần thứ gì nữa thì cứ nói, anh đi mua cho em. Trưa rồi, anh dẫn em tới nhà hàng nào đó dùng bữa nhá." Anh cẩn thận đề nghị, ánh mắt thâm tình, cưng chiều suốt từ nãy đến giờ vẫn luôn dán chặt lên thân thể Thẩm Vãn Tinh.
Nếu như cô chẳng nói thì không biết đến lúc nào Trần Đình Thâm mới chịu ngừng tay nữa.
"Được ạ." Gò má Thẩm Vãn Tinh hơi ửng hồng, cô ngượng ngùng cúi mặt xuống đất, ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp mà Trần Đình Thâm đưa ra.
Dù sao cũng là lần đầu tiên tới những nơi như vậy, cô chả biết gì hết, đi lung tung sợ lạc đường, chỉ dám kè kè bên cạnh Trần Đình Thâm, anh thế nào thì cô đều chấp thuận hết, hoàn toàn chẳng dám ý kiến.
Khóe môi Trần Đình Thâm ngày càng giương cao, trên mặt anh viết rõ hai chữ vui vẻ, thâm tâm thốt ra một câu đáng yêu. Anh lúc bấy giờ chỉ muốn ôm Thẩm Vãn Tinh vào lòng mình hôn cô tới tấp, thậm chí là đem cô về nhà cất giấu thật kỹ, tránh để kẻ khác nhòm ngó tới.
Người đàn ông thâm tình hỏi: "Em thích ăn gì? Ở đây có nhiều chỗ ngon lắm, anh cho em tùy ý chọn hết. Ăn bao nhiêu cũng được." Nhân tiện Trần Đình Thâm đang tìm hiểu về sở thích của cô vợ nhỏ.
"À em dễ tính lắm. Ăn gì cũng được ạ." Thẩm Vãn Tinh đưa tay gãi gãi đầu, khó xử mở miệng: "Với em no bụng là thỏa mãn rồi, em chẳng dám đòi hỏi quá nhiều đâu." Với cô, được đáp ứng về cơm ăn áo mặc thì người con gái đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi.
Hễ mỗi lần chứng kiến Thẩm Vãn Tinh dè dặt chả dám đưa ra yêu cầu, Trần Đình Thâm thêm một lần đau lòng, anh đang hy vọng cô kiêu ngạo lên chút thôi, thích gì cứ nói, anh hoàn toàn đủ điều kiện cung cấp cho Thẩm Vãn Tinh tất cả. Còn rất nhiều lời muốn nói, tuy nhiên, Trần Đình Thâm sợ cô gái nhỏ bên cạnh chưa kịp thích nghi, nên anh đành im lặng từ từ về sau huấn luyện cô thành tiểu thư giống những người khác trong giới thượng lưu, chứ nếu đột ngột yêu cầu, Thẩm Vãn Tinh chắc chắn cảm thấy hoảng loạn.
Ôm lấy vai cô, Trần Đình Thâm vô cùng tự nhiên chớp chớp mắt, kéo cô dính sát vào người mình, nhếch môi: "Thôi, nếu em nói như thế thì chúng ta cứ kiếm đại nhà hàng nào đó rồi ngồi ăn cũng được."
Kiếm đại trong lời Trần Đình Thâm nói chính là một khu cao cấp nằm ở sảnh lớn của trung tâm thương mại, người vào được đây đều có khối lượng tài sản khổng lồ. Nhìn những món ăn sang trọng lần lượt được bày ra trước mắt, phục vụ ai nấy đều cung kính vì thân phận Trần Đình Thâm, Thẩm Vãn Tinh đến lác cả mắt. Cô ngỡ ngàng, há hốc mồm, cặp mắt đen nhánh tròn xoe mở to, bao nhiêu là ngạc nhiên dâng lên, hiện rõ ràng trên khuôn mặt xinh đẹp kia.
Trần Đình Thâm thì trái ngược, những nơi như thế này anh đến quá thường xuyên, quen đến mức phát ngán rồi. Tuy nhiên, được trông thấy Thẩm Vãn Tinh vui vẻ, cởi mở hơn, người đàn ông cực kỳ hài lòng, tâm trạng tốt lên rõ ràng, ai nấy xung quanh đều nhận ra.
Đẩy đĩa thức ăn đã được cắt nhỏ về phía Thẩm Vãn Tinh, Trần Đình Thâm mở miệng bảo cô: "Em ăn đi, đừng nhìn nữa. Em thích thì về sau anh mang em tới thường xuyên hơn. Để bản thân đói bụng không tốt chút nào đâu." Anh chỉ e ngại những thứ ảnh hưởng tới sức khỏe Thẩm Vãn Tinh.
"Em cảm ơn." Cô gái dè dặt cầm dĩa, đây là lần đầu tiên cô được trải nghiệm bữa cơm của giới thượng lưu, ban đầu hơi hậu đậu chút, may nhờ Trần Đình Thâm hướng dẫn nên đã dần dần thích nghi. Vành tai Thẩm Vãn Tinh đỏ ửng lên giống hệt trái gấc chín mọng, khuôn mặt nóng bừng tựa như đang có ngọn lửa bùng cháy dữ dội, liên tục thiêu đốt da thịt cô, càng ngày nó càng lan ra khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể.
Trong lúc đang ăn, Trần Đình Thâm đột nhiên ngẩng đầu, ngữ khí cao hứng hỏi: "Vãn Tinh, em thích đi du lịch ở chỗ nào không? Ở nước ngoài càng tốt, nói anh nghe xem."
"Hả? Tự nhiên anh hỏi em như vậy để làm gì thế?" Đôi lông mày trên khuôn mặt Thẩm Vãn Tinh đột nhiên nhíu chặt, cô khó hiểu nhìn chằm chằm đối phương, bất chợt lên tiếng: "Anh đang tính đi đâu hả?"
Trần Đình Thâm thẳng thừng gật đầu: "Ừ, sắp tới hoàn thành xong dự án ở công ty anh có thời gian rảnh, tính đưa em đi du lịch. Nên Vãn Tinh, em nghĩ xem, em thích đến đâu để anh kêu thư ký chuẩn bị." Còn rất nhiều điều anh hy vọng được cùng thực hiện với Thẩm Vãn Tinh, chỉ là cần thời gian chờ cô thôi.
"Đi du lịch ạ? Có dịp gì đặc biệt hả anh?" Mặt mũi cô nàng nhăn nhó, hoài nghi.
Người đàn ông phì cười, nhún vai: "Thì tuần trăng mật đó. Vãn Tinh, em quên chúng ta vừa mới kết hôn rồi à? Tuần trăng mật là thứ chẳng thể thiếu, người khác có em đương nhiên cũng phải có. Anh chưa chuẩn bị gì hết nên em cứ mặc sức chọn. Với cả, anh thích đi du lịch cùng vợ mình thì đâu cần dịp đặc biệt." Đáng lẽ ra Trần Đình Thâm tính mang cô đi luôn, tuy nhiên dự án ở công ty anh cần tập
trung giải quyết nốt nên mới tạm hoãn.
Hơn nữa, anh đang chờ Thẩm Vãn Tinh chọn xem nơi bản thân cô muốn tới.
Khi xưa, người con gái ngồi phía đối diện bị ép gả cho anh mà chả có lấy một thứ gì, tuần trăng mật hay các nghi thức cần thực hiện đều bị Trần Đình Thâm dẹp hết sang một bên, lúc đó, anh chỉ chăm chăm nghĩ về Thẩm Kim Lan, kẻ hại anh mất hết tất cả. Thẩm Vãn Tinh chịu thiệt thòi một lần đủ rồi, làm sao anh để cho cô kém cạnh so với người khác được.
"Ừm, cái đó em cũng chưa biết." Tim trong lồng ngực Thẩm Vãn Tinh đập thình thịch như trống đánh, cô nghe được âm thanh rõ ràng bên tai. Người con gái ngượng ngùng cất giọng: "Anh cứ giải quyết hết công việc đi hãng rồi chúng ta bàn sau. Với em tuần trăng mật có hay không thì cũng như vậy thôi. Nên anh cứ kệ em đi."
Danh Sách Chương: