Nhìn theo bóng lưng Thẩm phu nhân đang dần biến mất, sắc mặt Trần Đình Thâm lúc bấy giờ mới dãn ra được đôi chút, tuy nhiên lông mày vẫn nhíu chặt, vô cùng khó chịu. Hít một hơi thật sâu, Trần Đình Thâm đau lòng quay sang nhìn chằm chằm cô vợ nhỏ với cặp mắt đỏ hoe, thiếu chút nữa bật khóc phía trước, trái tim nơi lồng ngực dường như bị ai đó bóp nghẹt.
Anh mới chỉ rời khỏi nhà thôi mà Thẩm Vãn Tinh đã bị ức hiếp thành ra như vậy rồi.
Khẽ đưa tay vén những lọn tóc dính nước trên khuôn mặt Thẩm Vãn Tinh sang một bên, Trần Đình Thâm mở miệng, thanh âm tràn trề cảm giác thương xót: "Em chịu được chứ? Có bị thương chỗ nào không? Lúc nãy bà ta làm gì em?" Nhắc đến Thẩm phu nhân, cơn giận bên trong người đàn ông bắt đầu bốc lên ngùn ngụt, hừng hực hệt như ngọn lửa mãnh liệt liên tục thiêu đốt.
Bàn tay nổi đầy những đường gân xanh bất giác cuộn tròn thành nắm đấm, anh vô cùng căm phẫn, tuy nhiên đang đứng trước mặt Thẩm Vãn Tinh nên Trần Đình Thâm hơi ngại thể hiện ra bên ngoài.
"Em ổn mà." Cô gái cúi gằm mặt xuống đất, cắn môi cất giọng, hai mắt hơi rưng rưng, Thẩm Vãn Tinh lo ngại bản thân gây ra phiền phức cho đối phương.
Trần Đình Thâm vừa bất lực vừa khó chịu, anh đương nhiên thừa hiểu rõ ràng rằng hiện tại, vợ mình đang chẳng ổn chút nào. Dù gì vị kia cũng là người mẹ mà Thẩm Vãn Tinh yêu thương, cô luôn khao khát tình yêu thương đến từ Thẩm phu nhân nhưng chưa bao giờ nhận được hồi đáp từ mẹ, đã vậy còn ngày ngày chịu đựng cảnh tượng, những lời mắng chửi đến mức như dao cứa vào da thịt con người ta.
Đến tổng tài đứng trên thương trường, chứng kiến biết bao nhiêu sự việc đau lòng diễn ra còn chả dám tưởng tượng tới ngày tháng Thẩm Vãn Tinh trải qua suốt từng ấy năm, mỗi lần thấy cô khổ sở, Trần Đình Thâm càng tự trách bản thân mình hơn.
Anh chua xót nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng hôn lên trán đối phương, ngữ khí đầy thâm tình: "Vãn Tinh, xin lỗi em, xin lỗi vì anh chẳng thể bảo vệ em trong hoàn cảnh như vậy. Để em chịu thiệt thòi rồi. Em thích gì không, anh cho em." Trần Đình Thâm đang vô cùng áy náy, cắn rứt, tâm trạng phức tạp, bao nhiêu cảm cúm đan xen hiện lên khuôn mặt một cách rõ ràng, lồng ngực người đàn ông phập phồng lên xuống, hơi thở trở nên nặng nề.
Từng thề rằng tuyệt đối không để Thẩm Vãn Tinh chịu thêm bất kỳ thiệt thòi nào cả, tuy nhiên, chỉ trong thời gian ngắn, anh lại phải chứng kiến vợ mình bị Thẩm phu nhân kia dùng những lời tàn ác nhục mạ, nếu như anh chẳng về nhà kịp thời thì chả dám tưởng tượng tiếp theo sẽ diễn ra chuyện như thế nào.
"Anh đừng nói vậy." Thẩm Vãn Tinh liên tục lắc đầu, cô gục mặt vào trong ngực Trần Đình Thâm, phản bác: "Đây đâu phải lỗi của anh, anh chẳng cần tự trách, em hiểu hết. Cũng xin anh đừng nghĩ xấu về mẹ em, bà ấy chỉ hơi quá lời thôi, hoàn toàn chưa làm gì em cả. Chuyện này chúng ta kết thúc ở đây đi."
Trần Đình Thâm thở hắt ra từng hơi, trán anh nổi ba vạch đen, trong lòng thầm nghiến răng nghiến lợi. Đến nước này rồi nhưng Thẩm Vãn Tinh vẫn kiên quyết nói đỡ cho mẹ mình bằng được, dù bản thân chịu thiệt thòi đến mức độ nào thì cô luôn nghĩ cho người khác trước. Thẩm Vãn Tinh như vậy càng làm trái tim Trần Đình Thâm đau hơn bao giờ hết.
Có được đứa con gái hiếu thảo mà Thẩm phu nhân không thèm trân trọng, cứ nâng niu một kẻ chả hề liên quan gì tới mình, thậm chí còn vì cô ta mà tổn thương đứa con ruột mà bà ta mang nặng đẻ đau. Trần Đình Thâm rất muốn nói hết toàn bộ sự thật cho bọn biết, Thẩm Vãn Tinh mới chính là thiên kim thật sự nhà họ Thẩm, Thẩm Kim Lan kia chẳng qua chỉ là bị bế nhầm nên bọn họ mới hiểu lầm, tuy nhiên, anh ngại, Thẩm gia chắc chắn không thèm tin vào những lời Trần Đình Thâm nói, thậm chí làm Thẩm Vãn Tinh đau lòng cùng với tổn thương.
Được rồi.
Nếu như bọn họ ghét bỏ thì hãy để Trần Đình Thâm chăm sóc, bảo vệ cho cô. Để đến lúc bọn họ hối hận thì đừng mong anh cho Thẩm Vãn Tinh tới gần.
Hít một hơi thật sâu, Trần Đình Thâm đăm chiêu quan sát cô vợ nhỏ, anh nói: "Em hiền lành quá rồi, càng như vậy càng tạo cơ hội cho kẻ khác bắt nạt em thôi. Mà tạm gác sang một bên cái đã, qua đây, anh lau mặt cho em, ướt hết rồi. Cũng đừng khóc vì những người không xứng đáng làm gì cho tốn nước mắt." Anh nhanh chóng kéo tay Thẩm Vãn Tinh ngồi xuống, cầm giấy nhẹ nhàng lau khuôn mặt cho cô.
Anh ảo não mà chả biết nên làm gì.
Thẩm Vãn Tinh cứ ngoan ngoãn quá mức, lỡ như sau này một mình gặp phải chuyện giống ngày hôm nay thì phải làm sao? Không có Trần Đình Thâm bên cạnh liệu cô giải quyết thế nào?
Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu người đàn ông khiến anh khó chịu, tự nhủ về sau nên thuê thêm vệ sĩ để bảo vệ cho Thẩm Vãn Tinh.
Cô phó mặc cho Trần Đình Thâm giải quyết mọi thứ, kể cả chăm sóc mình, cánh môi đỏ hồng cắn chặt, bàn tay cuộn tròn. Thẩm Vãn Tinh cũng rất hy vọng bản thân mình mạnh mẽ hơn, muốn đưa ra ý kiến, mong ước, tuy nhiên, trải qua bao nhiêu năm chịu đựng sự ức hiếp, tâm lý cô nàng đã dần hình thành một bức tường ám ảnh, Thẩm Vãn Tinh nghĩ rằng, chỉ cần bản thân lên tiếng thì ngay lập tức bị mọi người xung quanh ghét bỏ.
Đợi Thẩm Vãn Tinh bình tĩnh, Trần Đình Thâm liền trách cứ người giúp việc: "Các cô các cậu ở trong nhà đều thành bù nhìn hết rồi hay sao mà thấy thiếu phu nhân bị kẻ khác ức hiếp mà chẳng biết đứng ra ngăn chặn? Tôi trả lương cao nhưng làm ăn như này, thiết nghĩ tôi nên suy xét lại đấy." Anh tức giận gầm gừ, gằn mạnh từng chữ.
Nói chung bọn họ cũng có lỗi dù đã gọi điện thông báo cho Trần Đình Thâm. Dù gì thì đây là nhà họ Trần, dù thân phận Thẩm phu nhân có cao quý cỡ nào thì vẫn đừng nghĩ tới chuyện ở đây làm loạn, đã thế thiếu chút nữa còn ra tay đánh cả vợ anh.
"Chúng tôi xin lỗi, mong cậu chủ trách phạt."
Ai nấy đều sợ hãi đến mức hai bả vai run lên bần bật, khuôn mặt trắng bệch chả có lấy một cắt máu, cả quá trình đều không dám ngẩng đầu lên.
Bọn họ dù biết Thẩm Vãn Tinh chịu ức hiếp tuy nhiên, tất cả đều ngoảnh mặt làm ngơ, tránh xa rắc rối vì sợ thế lực nhà họ Thẩm. Hơn nữa bọn họ nghĩ rằng Trần Đình Thâm kính trọng mẹ vợ, kiểu gì cũng cho qua, ai dè mọi việc trở nên nghiêm trọng hơn.
Thẩm Vãn Tinh kéo tay chồng, cô lắc đầu, khuôn mặt nhăn nhó, đứng ra thay giúp việc cầu xin: "Đình Thâm, anh đừng trách họ, em van anh đấy. Họ cũng chỉ sợ quá thôi. Chúng ta kết thúc mọi chuyện ở đây được rồi, tránh làm lớn lên, ồn ào để truyền ra ngoài không hay đâu." Cô không hy vọng vì bản thân mình mà những người khác chịu thiệt thòi.
"Vãn Tinh, anh đúng là hết cách với em mà." Nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh vương nhẹ tầng sương mỏng của Thẩm Vãn Tinh, Trần Đình Thâm đưa tay đỡ trán, anh thở dài. Cô van xin thành khẩn, anh chả nỡ từ chối, đành gật đầu đồng ý bỏ qua.
Tuy nhiên, Trần Đình Thâm vẫn cảnh cáo với người giúp việc: "Thiếu phu nhân đứng ra nói thay, tôi bỏ qua cho mấy người. Nhưng lần sau, ở nhà của tôi, ai để cho kẻ khác ức hiếp cô ấy thì ngay lập tức cuốn gói hành lý dọn khỏi nhà tôi."
"Chúng tôi hiểu rồi ạ, cảm ơn cậu chủ, cảm ơn thiếu phu nhân rất nhiều."
Danh Sách Chương: