Mục lục
Kêu Ngươi Đi Chịu Chết Chứ Không Bảo Ngươi Vô Địch (Bản Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chẳng lẽ ngươi còn có thể không đồng ý chịu phạt sao?”

Hoa Kỉ Dung hung hăng trừng Lăng Uyển Nhi.

“Kể từ lúc ngươi nhập môn ta đã nói với sư phụ ngươi, dựa vào tư chất ngươi ngày sau nói không chừng có thể cùng Khương Ngưng Y trở thành thánh nữ Đạm Nhiên tông, nhưng ngươi trái lại tự hắt nước bẩn vào tiền đồ chính mình!”

Vấn đề của Lăng Uyển Nhi kỳ thật không nghiêm trọng lắm.

Nhưng nếu làm lớn, Lăng Uyển Nhi khẳng định vô duyên thành thánh nữ.

Thánh nữ danh môn chính phái thiếu chút nữa hại đồng môn trần như nhộng, bị treo lơ lửng trên đỉnh núi?

Nói ra còn ra thể thống gì?

Lăng Uyển Nhi cảm nhận được Hoa Kỉ Dung vô cùng đau lòng, lập tức cúi đầu càng thấp.

Khương Ngưng Y thấy tình hình không tốt, khuôn mặt tuyệt diễm ngày thường lúc này nhịn không được hiện lên vẻ nóng vội.

“Hoa trưởng lão…”

“Phương sư huynh trước đây danh tiếng không tốt, từng có tin đồn hắn nhiều lần khi nhục sư đệ sư muội trong môn, đặc biệt là hảo hữu Tiêu Thanh của Uyển Nhi không ít lần bị Phương sư huynh chèn ép.”

“Chính vì thế Uyển Nhi mới muốn trả thù, nhưng muội ấy cũng không hạ độc thủ, càng không có ý tổn hại Phương sư huynh!”

Tuy Khương Ngưng Y lúc trông thấy Lăng Uyển Nhi hãm hại Phương Trần, nội tâm cũng từng có mấy phần bất mãn, nhưng nàng cũng biết Lăng Uyển Nhi không phải cố tình.

Người không biết không có tội!

Phải biết Khương Ngưng Y trước khi không biết chân tướng cũng từng có ý định chém Phương Trần thành hai khúc.

Vì vậy Khương Ngưng Y cảm thấy mình nên có trách nhiệm cầu tình cho Lăng Uyển Nhi.

"Phương Trần còn làm qua những chuyện này?"

Nghe Khương Ngưng Y nói thế, Hoa Kỉ Dung nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Ngưng Y, ngươi không được vì thay Uyển Nhi cầu tình mà vô cớ dựng chuyện.”

Hoa Kỉ Dung vừa mới tiếp xúc qua Phương Trần, ấn tượng đầu tiên không tệ, nàng không cảm thấy đối phương là kẻ tội ác tày trời như lời đồn.

"Ngưng Y lấy tánh mạng đảm bảo không hề thêu dệt vô cớ!"

Khương Ngưng Y trịnh trọng đáp, không quên bổ sung một câu: “Chẳng qua tình hình thực tế có chút phức tạp.”

Hoa Kỉ Dung thấy Khương Ngưng Y cam đoan như thế, nàng cau mày, thần sắc buông lỏng.

“Vậy trước tiên nói cho ta những chuyện liên quan đến Phương Trần mà ngươi biết.”

"Vâng! Hoa trưởng lão, tình huống là như thế này. . ."

Khương Ngưng Y giản lược nói hết chuyện xấu của Phương Trần trước đó cùng với hành động tương phản hiện tại.

"Hóa ra là vậy?"

Sau khi nghe xong, Hoa Kỉ Dung ngây người.

Hiển nhiên nàng không nghĩ tới Phương Trần lại âm thầm làm những chuyện này.

Tuy nói tuổi tác nàng lớn hơn đám Khương Ngưng Y và Lăng Uyển Nhi, nàng sẽ không cảm động trước hành động của Phương Trần, nhưng nội tâm Hoa Kỉ Dung cũng sinh ra mấy phần kính nể phong phạm sư huynh của hắn.

Khi nàng bằng tuổi Phương Trần, chính bởi vì tự đại mình có thiên phú đan đạo nên không coi ai ra gì, làm sao nghĩ đến trợ giúp sư đệ?

Hình tượng Phương Trần biết đánh đàn tranh còn hy sinh vì sư đệ trong lòng Hoa Kỉ Dung cấp tốc thêm điểm!

Hoa Kỉ Dung nghĩ tới đây không khỏi bật cười: “Tiểu tử này ngược lại rất thú vị…”

"Khoan đã"

Sau khi kính nể Phương Trần, Hoa Kỉ Dung bỗng nhiên ý thức được gì đó, sắc mặt không tự chủ được đờ đẫn…

Nói như vậy nàng vừa mới ngay trước mặt Phương Trần lớn tiếng chế giễu đệ tử tư chất kém nhất Đạm Nhiên tông, không phải chính là bản thân Phương Trần hay sao?

Tương đương với cười nhạo hắn hai lần?

Hoa Kỉ Dung vô thức cảm thấy xấu hổ!

Làm trưởng lão nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nàng cảm giác được cái gì gọi là xấu hổ!

"Hoa trưởng lão?"

Mà lúc này Khương Ngưng Y thấy sắc mặt Hoa Kỉ Dung lúc trắng lúc xanh lại im lặng hồi lâu, nàng không khỏi lo lắng hỏi một tiếng.

"A?"

Hoa Kỉ Dung lúc này mới như vừa tỉnh mộng, vỗ mặt mình xua tan xấu hổ: “Được rồi, ta đã biết!”

Nàng nhìn Lăng Uyển Nhi nói: "Ngươi đứng lên trước đi."

"Vâng, trưởng lão!"

Lăng Uyển Nhi đứng dậy.

“Nói trước cho ngươi, trừng phạt là vì để ngươi nhớ lâu một chút, về sau đừng bao giờ dùng lại những thủ đoạn này.”

Hoa Kỉ Dung trừng nàng: “Đặc biệt là hại người bên trong trận pháp của ta, ngươi thật sự cho rằng ta không sử dụng Âm Lâm thì không cảm giác được gì sao?”

Âm Lâm vừa khởi động nàng đã biết rõ mười mươi!

Lăng Uyển Nhi xấu hổ.

Hoa Kỉ Dung lại nói: “Trước tiên không bàn Phương Trần là người tốt hay người xấu, giả sử hắn là một tên ác thiếu đáng chết thì ngươi cũng không nên đối xử với hắn như vậy.”

“Ngươi thật lòng muốn thay Tiêu Thanh báo thù thì không thể kiên nhẫn chờ Phương Trần tiến vào nội môn, quang minh chính đại hẹn hắn ước đấu sao?”

Môn quy quy định đệ tử nội môn không được hẹn đệ tử ngoại môn ước đấu, trách việc lấy lớn hiếp nhỏ.

“Nhưng, nhưng lúc trước ta cảm thấy hắn mười năm chưa lên được Trúc Cơ, hiện tại nếu không nắm lấy cơ hội báo thù ta sợ ta Kim Đan hắn vẫn còn Luyện Khí, vậy chẳng phải ta càng không có cơ hội báo thù sao?”

Lăng Uyển Nhi nhịn không được giải thích.

Hoa Kỉ Dung: ". . ."

Nàng bị Lăng Uyển Nhi làm nghẹn họng.

Mặc dù cảm thấy nha đầu này chỉ đang mạnh miệng, nhưng suy nghĩ kỹ, Phương Trần cho dù che giấu tu vi nhưng hắn thật sự chẳng qua mới Luyện Khí tầng chín.

Cho dù đã ăn Cổ Thụ Linh Quả Đan, Linh Cơ Dược Dịch và Chủng Hư Đan!

Như thế xem ra Lăng Uyển Nhi nói cũng không phải không có lý!

"Lộn xộn cái gì, nói hươu nói vượn!"

Hoa Kỉ Dung đột nhiên nhận ra mình bị Lăng Uyển Nhi chuyển đề tài, hung tợn trừng nàng: “Dù sao việc lần này ta sẽ hạ lệnh toàn phong không truyền ra ngoài, mà ngươi từ giờ trở đi đi xem Phương Trần cần gì, dốc toàn lực đền bù cho hắn!”

“Hành vi này của ngươi vốn nên trừng phạt bằng cách bồi thường linh thạch, đồng thời chịu khổ dịch, mà những thứ này ngươi phải trả lại cho Phương Trần!”

"Hiểu không?"

Lăng Uyển Nhi ngoan ngoãn nói: "Đã biết!"

Thấy thế, Khương Ngưng Y thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt căng thẳng cuối cùng hòa hoãn lại.

"Lui xuống đi."

Hoa Kỉ Dung xua tay như đuổi muỗi.

"Vâng!"

Hai nữ tử thối lui.

. . .

"Thoải mái thật! Còn có suối nước nóng riêng, lợi hại!”

Lúc này toàn thân Phương Trần bốc lên khói nóng, đi ra từ trong ôn tuyền.

Ánh Quang Hồ Sơn có suối nước nóng công cộng, sườn núi nhà hắn lại có suối nước nóng riêng.

Mà suối nước nóng này còn là suối thảo dược thiên nhiên, bên trong có linh dược Đạm Nhiên tông gieo trồng tại Ánh Quang Hồ Sơn, vô cùng có lợi cho thân thể.

Ngày qua ngày có ích lợi hỗ trợ tu vi!

Đây cũng là phúc lợi Đam Nhiên tông phát cho đệ tử ngoại môn.

Nếu lên Trúc Cơ tiến nhập nội môn, địa hình các phong khác nhau, ngược lại không còn được hưởng thụ đãi ngộ như thế nữa…

Sau khi thay đổi y phục, Phương Trần dùng Liễm Tức Thuật che giấu tu vi.

Phương Trần rời khỏi ôn tuyền, nhàm chán kiểm tra xem rốt cuộc mình học được thuật pháp gì, lúc này mới phát hiện là Liễm Tức Thuật.

Đây là thuật pháp do chính nguyên chủ tự mình khổ luyện ra được!

Không thể không nói, Liễm Tức Thuật của nguyên chủ cực kỳ nghịch thiên, phẩm chất so với Tiêu Thanh còn tốt hơn.

Người tu vi không vượt qua Phương Trần tuyệt đối đừng hòng nhìn ra được!

Mà Liễm Tức Thuật của nguyên chủ tại sao lại nghịch thiên như thế là bởi vì năm đó hắn mới nhập môn, đại hội tông môn mỗi năm hoặc ngày lễ quay về Phương gia đều bị người ta chế giễu bởi tu vi quá kém.

Cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn cắn răng tu luyện Liễm Tức Thuật đến cấp độ người thường đều không nhìn ra được mới có thể không bị nhục nhã.

Ban đầu vẫn còn hữu dụng, nhưng đáng tiếc bởi vì người đồng lứa đều lên Trúc Cơ mà Liễm Tức Thuật của hắn triệt để mất đi tác dụng.

Về sau nữa, cho dù Liễm Tức Thuật có lợi hại hơn cũng vô ích.

Bởi vì mọi người đều biết Phương lão cẩu ngoại môn vĩnh viễn chỉ có Luyện Khí tam phẩm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK