Phương Trần sửng sốt: “Con yêu hổ này làm sao vậy?”
Hoa Kỉ Dung không trả lời, chỉ quay đầu nhìn về phía Dực Hung thản nhiên nói: “Đừng giả chết, đứng lên cho ta!”
Dực Hung không có phản ứng.
Hoa Kỉ Dung giơ cánh tay, trong không khí đột nhiên thổi tới một trận cuồng phong, bàn tay hội tụ linh khí cực lớn trực tiếp vỗ xuống.
Bành!
"Grừ."
Dực Hung đang duy trì trạng thái đã chết, bị đau bỗng gào một tiếng, đứng dậy vươn ra vuốt hổ, thần sắc toát ra mấy phần mông lung không rõ nội tình, sau đó nghiêng đầu liếc nhìn Hoa Kỉ Dung, ủy khuất kêu vài tiếng…
Thấy bộ dạng này của Dực Hung, Hoa Kỉ Dung lạnh lùng nói: “Đừng giả bộ nghe không hiểu tiếng người, bằng không chưởng tiếp theo ta sẽ dùng lực.”
Ngữ khí không nặng nhưng tràn ngập sát khí.
Dực Hung giật mình vội vàng nghiêm túc nói: “Vâng, Hoa trưởng lão!”
"Muốn chết hay muốn sống?"
Hoa Kỉ Dung từ trên cao nhìn xuống hỏi, trong mắt mang theo đạm mạc.
"Sống!"
Dực Hung nhanh chóng trả lời.
Hoa Kỉ Dung gật đầu nhìn về phía Phương Trần: “Ngươi có hứng thú nuôi thú sủng không?”
"Thú sủng? !"
Thanh âm kinh ngạc đồng thời bật ra từ trong miệng một người một hổ.
“Đúng vậy, con yêu hổ này đã thức tỉnh huyết mạch Hổ Đế, rất thích hợp cho ngươi làm thú sủng, cũng xem như không để ngươi chịu thiệt!”
Hoa Kỉ Dung thản nhiên nói.
Huyết mạch Hổ Đế của Dực Hung trên thực tế cần phải làm thú sủng cho cường giả đứng đầu tông môn mới đúng.
Nhưng Hoa Kỉ Dung cho rằng Phương Trần có Thiên Đạo Trúc Cơ, địa vị tương lai tại Đạm Nhiên tông tất nhiên không tầm thường.
Thêm nữa lần này chính Phương Trần đánh bại Dực Hung, xem như là tự hắn thu phục được yêu hổ!
Lúc này mặt hổ của Dực Hung đã vô cùng khó coi.
Nó phải làm thú sủng cho tên tu sĩ hèn hạ này sao?
Vậy chẳng phải cả đời nó đều không có khả năng thoát ra khỏi Đạm Nhiên tông?
“Huyết mạch Hổ Đế?”
Phương Trần hơi ngạc nhiên.
Con súc sinh này lợi hại như vậy?
"Đúng!"
Hoa Kỉ Dung giải thích: "Thời điểm yêu hổ bị bắt vào Đạm Nhiên tông chúng ta vẫn còn nhỏ tuổi, huyết mạch chưa thức tỉnh, mấy vị trưởng lão trong môn cũng tiện tay mang nó trở về.”
“Kết quả sau khi trở về nó liền thức tỉnh huyết mạch, chúng ta khi đó mới biết nó mang càn khôn, sở hữu huyết mạch Hổ Đế tộc Thánh Hổ, một thân tu vi này cũng được luyện ra tại thú lao gần như không có chút linh lực.”
Phương Trần nghe đến đây cả người choáng váng.
Trong hoàn cảnh gần như không có chút linh lực mà tu luyện được tới Trúc Cơ ngũ phẩm?
Thật sự có thiên phú tốt như vậy tồn tại sao?
Mẹ nó!
Cảm xúc lúc này của Phương Trần chính là vô cùng ghen tỵ.
Bị cảm xúc chi phối, Phương Trần không chút do dự nói: “Vậy cứ để nó làm thú sủng của ta đi.”
Hắn cũng không sợ thiên phú của đối phương quá tốt về sau sẽ xử lý mình.
Có hệ thống bảo hộ, con súc sinh này không phải khí vận chi tử, căn bản không giết được hắn.
Dực Hung nghe vậy, ánh mắt lộ ra tuyệt vọng.
Xong đời!
"Được!"
Hoa Kỉ Dung gật đầu, lập tức nhìn về phía Dực Hung: "Ngươi có đồng ý trở thành thú sủng của Phương Trần hay không?"
Dực Hung nếu như cam tâm tình nguyện thì khi ký khế ước thú nô cũng sẽ không cần phí sức.
Hoa Kỉ Dung không muốn phí nhiều hơi sức vào chuyện này.
"Ta. . ."
Dực Hung há to miệng.
Hoa Kỉ Dung lẳng lặng nhìn nó, trong tay toát ra một tia hỏa diễm màu hồng phấn, ngọn lửa vừa xuất hiện, Dực Hung trong nháy mắt mồ hôi đầm đìa.
Phương Trần được Hoa Kỉ Dung bảo hộ nên không mảy may cảm giác được bất kỳ nhiệt độ nào.
Nhưng bằng mắt thường, hắn có thể nhận ra giây tiếp theo phủ đệ của mình sắp bị đốt trụi…
"Ta đồng ý, ta đồng ý!"
Dực Hung liên tục nói không ngừng.
. . .
Sau khi Hoa Kỉ Dung giúp Phương Trần hạ Thú Nô Ấn, hắn cảm giác mình cùng Dực Hung sinh ra một loại liên hệ cực kỳ kỳ diệu.
Chỉ cần một ý niệm trong đầu hắn, Dực Hung sẽ chết!
“Bởi vì tu vi của ngươi và Dực Hung chênh lệch, cho nên tốt nhất qua một khoảng thời gian nữa hãy tới tìm ta hoặc trưởng lão trong môn giúp ngươi gia cố, có điều lựa chọn tốt nhất của ngươi hiện tại chính là tranh thủ thời gian tiến nhập nội môn, tìm một vị sư tôn giúp ngươi tăng cao tu vi, như thế sẽ có thể khống chế khế ước tốt hơn.”
Hoa Kỉ Dung nhắc nhở.
Trên thế gian này không thể tồn tại phương pháp nhỏ điều khiển lớn.
Hiện tại Trúc Cơ nhất phẩm và Trúc Cơ ngũ phẩm chênh lệch không lớn, nhưng chờ sau này Kim Đan nhất phẩm và Kim Đan ngũ phẩm thì chênh lệch lại là một chuyện khác.
Cho nên nàng hi vọng Phương Trần mau chóng tiến nhập nội môn.
Tuy rằng nói nàng biết Phương Trần ở ngoại môn cũng là vì các sư đệ sư muội.
Nhưng tu luyện nói cho cùng là vì bản thân!
Nàng hi vọng Phương Trần có thể ích kỷ hơn một chút, mau chóng tiến nhập nội môn, không cần phải tiếp tục âm thầm hy sinh như vậy!
"Vâng!"
Phương Trần gật đầu, nhớ kỹ lời Hoa Kỉ Dung nói, chỉ cần phong ấn nới lỏng thì phải lập tức đi tìm nàng.
Còn về tu luyện?
Hắn tu luyện cái gì?
…
Hoa Kỉ Dung giúp Phương Trần hoàn thành Thú Nô Ấn xong thì dự định rời đi.
Phương Trần tiễn nàng ra ngoài.
Mà lúc này Dực Hung hai mắt đăm đăm, uể oải suy yếu nằm co quắp trên đất, bộ lông đen trắng cũng phai màu.
Thú Nô Ấn lấy không ít tinh huyết của nó, đặc biệt là Phương Trần thực lực không tốt nên lấy của nó càng nhiều, dẫn đến Dực Hung trong lúc nhất thời cả người trống rỗng.
Tuy nói nó tuyệt vọng vì bị bắt làm thú sủng, nhưng tốt xấu gì cũng bảo toàn được mạng sống…
Lưu được núi xanh, không sợ không có củi đốt.
Về sau vẫn có cơ hội chạy trốn!
. . .
Phương Trần và Hoa Kỉ Dung từ giả sơn hậu viên đi một mạch đến trước cửa đình viện.
Trên đường đi ánh mắt Hoa Kỉ Dung không ngừng lướt qua khu vực chiến đấu của Phương Trần và Dực Hung.
Phân nửa đã bị hư hại, còn thường xuyên có thể thấy không ít dấu vết độc huyết.
Số lượng độc huyết rất nhiều, Hoa Kỉ Dung nhìn liền biết lượng máu kinh người như thế tuyệt đối không thể do một người phun ra, chắc hẳn là của Dực Hung.
Lập tức Hoa Kỉ Dung trong lòng khẽ động. . .
Có thể làm cho Dực Hung Trúc Cơ ngũ phẩm mang trên người huyết mạch Hổ Đế trúng độc, Phương Trần chắc hẳn vô cùng tinh thông dùng độc dược.
Lúc này nàng mới bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Phương Trần có thể vượt qua tu vi ngũ phẩm thắng được Dực Hung!
Độc dược này nhất định có tác dụng cực kỳ quan trọng.
Mà điều lớn nhất khiến nàng nhíu mày chính là bên trong tiền đình có một cỗ khí tức Hỏa Sát Vương như có như không.
Lúc phát giác ra điểm này, đôi môi đỏ tươi của Hoa Kỉ Dung câu lên lộ ra mấy phần nghiền ngẫm…
Thiên Đạo Trúc Cơ!
Hỏa Sát Vương!
Am hiểu dùng độc!
Khẳng định cực kỳ tinh thông trận pháp!
Trong thân thể Phương Trần còn có khí tức Vô Song Chí, có thể tu luyện thuật pháp nhuần nhuyễn tới mức này khi mới Trúc Cơ kỳ…
Tiểu tử này biết nhiều thật!
Nhưng cẩn thận suy nghĩ, hắn ở ngoại môn nhiều năm như vậy, biết nhiều cũng là chuyện đương nhiên.
Nàng đã nói mà. . .
Ở ngoại môn lâu như vậy chẳng lẽ thật sự một chút tu vi hay thuật pháp cũng không tiến bộ sao?
Tuyệt đối không hợp lẽ thường!
Phương Trần như hiện tại mới gọi là bình thường!
Ngoài ra, Hoa Kỉ Dung càng thêm hiếu kỳ hai thuật pháp Thiên Đạo Trúc Cơ cùng Hỏa Sát Vương mà Phương Trần tinh thông.
Đây chính là ước mơ của bao nhiêu tu tiên giả!
Có điều Hoa Kỉ Dung không có ý định tìm tòi bí mật trên người Phương Trần.
Kẻ nào tu luyện mà không có bí mật chứ?
Nàng cũng không lo lắng Phương Trần thâm tàng bất lộ liệu có phải là người môn phái khác tới Đạm Nhiên tông nằm vùng, bởi vì đối với Đạm Nhiên tông mà nói, Phương Trần rất an toàn.
Cái khác không nói, nhưng nếu Phương Trần thật sự mờ ám thì hắn cũng sẽ không cả ngày ở ngoại môn khi dễ mấy tiểu hài đồng nhỏ hơn mình mười mấy tuổi mới phải.
“Được rồi, tiễn tới đây thôi, ngươi không cần tiễn nữa!”
Hoa Kỉ Dung sau khi nhìn đủ liền xoay người ngăn Phương Trần tiếp tục tiễn nàng.
Phương Trần đi sau lưng Hoa Kỉ Dung thấy đối phương đột nhiên xoay người, ánh mắt tức khắc từ đường cong yểu điệu cùng eo nhỏ tinh tế trên người đối phương thu hồi.
Hắn cũng nhìn đủ rồi!