Mục lục
Kêu Ngươi Đi Chịu Chết Chứ Không Bảo Ngươi Vô Địch (Bản Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi đừng nói với ta là ngươi không muốn rửa nhục.”

Phương Trần nhìn Tiêu Thanh, ngữ khí hòa hoãn nói: “Còn về sinh tử đấu, chúng ta cũng không nhất thiết phải đấu sống đấu chết, đến lúc đó ta nhận thua là được.”

Đạm Nhiên tông không bắt buộc phải có một người chết trên đài.

Chỉ cần đối thủ đồng ý nhận thua thì có thể kết thúc sinh tử đấu.

Lúc trước bởi vì hắn sợ Tiêu Thanh không khống chế được lửa giận ở trên đài đánh chết mình nên mới nghĩ ra cách lôi kéo hắn đi đấu viện giải trừ khế ước.

Hiện tại Tiêu Thanh không còn muốn quyết đấu nữa thì sinh tử đấu cũng tự nhiên không cần giải trừ.

Hơn nữa nếu giải trừ sinh tử đấu, hắn biết đi đâu tăng tu vi đây… À không, là trợ giúp khí vận chi tử!

Tiêu Thanh há to miệng lúng ta lúng túng: “Nhưng… Cũng không cần nhất thiết phải sinh tử đấu.”

“Bây giờ ngươi cũng có thể lấy linh thạch đi giải trừ sinh tử đấu, có điều ngươi cảm thấy nếu tin tức này truyền đến nội môn, vị hôn thê lúc trước của ngươi sẽ nghĩ như thế nào?”

Phương Trần híp mắt nói: "Là tên hèn nhát cầm di sản Tiêu gia chủ động cầu hòa Phương Trần?”

"Ngươi cũng không muốn thanh danh của ngươi bị hiểu lầm đúng chứ?"

Không thể không nói kế khích tướng vô cùng hiệu quả với Tiêu Thanh.

Máu nóng trong nháy mắt xông lên đỉnh đầu.

"Không, ta không phải!"

"Vậy chẳng phải được rồi sao?"

Phương Trần vỗ vai hắn, ý vị thâm trường nói: "Cho nên, trận sinh tử đấu này ngươi nhất định phải đánh!"

"Hơn nữa còn phải đánh thật xuất sắc, đánh cho thanh danh vang dội!”

Tiêu Thanh thấy trong mắt Phương Trần mang theo chờ mong cùng khích lệ, lập tức không tự chủ được gật đầu: “Được!”

Trong lòng lại âm thầm nói…

Phương sư huynh, trận sinh tử đấu này ta chắc chắn toàn lực ứng phó.

Ta cũng muốn cho tất cả mọi người biết, ngươi rốt cuộc mạnh cỡ nào!

Phương Trần nhìn Tiêu Thanh bị mình tuỳ tiện thuyết phục, không khỏi than thở một tiếng. . .

Tiêu Thanh hiện tại nhiều lắm mới mười hai tuổi, nếu ở địa cầu cùng lắm chỉ là học sinh tiểu học, quả thực rất dễ bị lừa!

Mà nghĩ tới đây, Phương Trần cũng xấu hổ thay nguyên chủ!

Vào môn phái vài chục năm, hiện tại cũng hai mươi mấy tuổi, sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy chứ? !

Tu tiên không được thì thôi, còn cả ngày cùng một đứa bé phân cao thấp.

Cái này cũng tương đương nhân viên văn phòng đấu đá không lại tư bản chạy đi bắt nạt học sinh tiểu học, chẳng trách bị người đời khinh bỉ.

Sau đó Phương Trần dự định rời đi.

Hắn phải thay bản thân tìm chút đan dược tăng cao tu vi, à không, là tìm cho Tiêu Thanh!

Nhưng hắn vừa mới cáo biệt Tiêu Thanh, ngoài cửa đã truyền đến một giọng nữ thanh lãnh: “Tiêu Thanh có đó không?”

Nghe tiếng người gọi, Phương Trần giật mình.

Tiêu Thanh ở ngoại môn không có bằng hữu, sao lại có người tới tìm hắn chứ!

"Xin hỏi là Khương sư tỷ sao?"

Tiêu Thanh nghe có người tới cũng sửng sốt, nhưng không lâu sau cũng vui vẻ đáp lại.

"Ừ! Ra đi, Uyển Nhi nhờ ta mang đồ vật cho ngươi, ta đang đợi ngoài cửa.”

Khương sư tỷ nhàn nhạt hồi đáp.

Dứt lời bên ngoài lại khôi phục yên tĩnh.

Tiêu Thanh nhỏ giọng giải thích với Phương Trần.

“Sư huynh, Uyển Nhi là hảo hữu thời thơ ấu của ta, thiên phú nàng rất tốt, hiện tại đã vào nội môn được sư tôn của Khương sư tỷ coi trọng, cho nên thường xuyên có dư linh thạch đan dược, ngẫu nhiên cũng cho ta một ít…”

Phương Trần có thể cảm nhận được Tiêu Thanh có vẻ thẹn thùng khi nhắc đến “Uyển Nhi”.

Xem ra đây chính là nữ chính của khí vận chi tử!

"Ra là vậy!"

Phương Trần ranh mãnh nở nụ cười.

Gương mặt non nớt của Tiêu Thanh hiển nhiên lộ ra mấy phần ngượng ngùng, vội nói sang chuyện khác: "Đúng rồi sư huynh, Khương sư tỷ là đệ tử hạch tâm nội môn, tên Khương Ngưng Y, thiên tư trác tuyệt, tuổi gần mười lăm đã là tu sĩ Trúc cơ, nghe nói là người có khả năng trở thành thánh nữ nhất.”

Nghe vậy sắc mặt Phương Trần lộ ra kinh hãi.

15 tuổi liền Trúc Cơ?

Mẹ nó!

Đây là nhân vật nghịch thiên gì vậy?

Phương Trần trong lòng kinh hãi, cùng với đó là một dự cảm bất an mãnh liệt…

Liệu Khương Ngưng Y có phải là khí vận chi tử?

Vạn nhất Khương Ngưng Y là khí vận chi tử thì hắn xem như xong đời.

Dựa theo tác phong của cẩu hệ thống, tuyệt đối sẽ đẩy mình đi chịu chết.

Nghĩ tới đây Phương Trần liều mạng phủ nhận. . .

Cái này tuyệt đối không có khả năng!

Một Đạm Nhiên tông nho nhỏ không có khả năng có nhiều ngọa hổ tàng long như vậy!

Nhưng hệ thống xưa nay không bao giờ làm Phương Trần thất vọng!

Đinh — —

Mồ hôi lạnh của Phương Trần đổ ào ào.

Hệ thống nói: "Kiểm tra tồn tại của khí vận chi tử. . ."

"Kiểm tra hoàn tất!"

"Khí vận chi tử: Khương Ngưng Y."

"Khương Ngưng Y lúc sinh ra trời ban điềm lành, thiên hạ thái bình, thuở nhỏ thiên chất kinh thế, thiên tư tuyệt luân, là người kinh tài tuyệt diễm, sở hữu đại khí vận Tiên Tôn.”

“Nhưng Khương Ngưng Y tu tập Vô Tình kiếm pháp, cần phải chém hết tơ tình mới có thể đạt tới cảnh giới chí cao.”

“Vì giúp Khương Ngưng Y có thể chém hết tơ tình, mời kí chủ chuẩn bị sẵn sàng trước hết để nàng mê luyến kí chủ, trầm luân vào bể tình!”

“Khi nàng hoàn toàn mê đắm kí chủ thì tổn thương tình cảm nàng, chà đạp tôn nghiêm nàng. Lúc nàng đã mất hết hi vọng với ái tình thì tìm cơ hội để Khương Ngưng Y đánh giết kí chủ, cắt đứt triệt để tơ tình, vì giúp cho đối phương lên được vị trí Tiên Tôn mà cống hiến hết sức mình.”

Phương Trần: "? ? ?"

Mẹ nó?

Cắt đứt tơ tình?

Cẩu hệ thống có bị bệnh không? !

Mẹ nó đây là kịch bản mưu sát phu quân sao?

Phương Trần vốn rất văn mình cũng phải chửi thề trong lòng.

Mẹ nó!

Người ta mới 15 tuổi!

15 tuổi mà ngươi cũng bắt ta ra tay, còn bắt ta tổn thương người ta? Cẩu hệ thống ngươi đúng là súc sinh!

Phương Trần cơ hồ quyết định trong nháy mắt, mình tuyệt đối không thể cùng Khương Ngưng Y sinh ra bất cứ liên hệ gì.

Kịch bản mưu sát phu quân này hắn sẽ vĩnh viễn dừng ở giai đoạn người xa lạ!

Hệ thống vẫn còn tiếp tục: “Đối tượng lý tưởng của Khương Ngưng Y hiện tại là người vừa biết đánh đàn tranh, vừa ôn nhu, kiên nhẫn, biết bao dung, quan trọng nhất phải là một đại nhân vật không màng thế tục, cao thượng thanh tao, thoát ly khỏi thú vui phàm tục…”

“Còn về phần tu vi, Khương Ngưng Y tâm cao khí ngạo cũng không để tâm chuyện này, bởi vì nàng không cảm thấy có người nào có thể mạnh hơn mình, so với được đạo lữ bảo hộ, nàng càng thích tự mình bảo hộ đạo lữ!”

“Kiểm tra kỹ năng cần có của đối tượng thích hợp: Đàn tranh, sẽ cho kí chủ tự động tu tập.”

Phương Trần chỉ cảm thấy vô số kiến thức đàn tranh chảy trong đầu, ngón tay cũng không khống chế được run rẩy vài cái, rất nhanh liền có cảm giác chỉ cần có đàn tranh ở trước mắt hắn có thể tự động tấu ra thiên lại chi âm.

Thế nhưng sau khi học được đàn tranh, Phương Trần không mừng mà kinh, càng thêm kiên định mình không thể tiếp xúc với Khương Ngưng Y.

Nam nhân mà Khương Ngưng Y thích phải biết đánh đàn tranh, phải ôn nhu, kiên nhẫn, không những bao dung còn phải cao thượng…

Mà hệ thống chỉ có thể giúp mình học đàn tranh, đối với tu vi của Phương Trần không hề có chút trợ giúp nào.

Quỷ mới nguyện ý đi tiếp cận Khương Ngưng Y!

“Phương sư huynh có chuyện gì sao?”

Mà lúc này, Tiêu Thanh thấy Phương Trần nghe mình giới thiệu xong sắc mặt có chút khó coi, hắn không khỏi lo lắng hỏi thăm.

"Không, ta không sao. . ."

Phương Trần lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng khoát tay sau đó hỏi: "Phòng ngươi có cửa sau không?”

"A. . . Phòng ta không có, muốn rời đi chỉ có thể đi cửa chính.”

Tiêu Thanh lúng túng nói.

“Nếu vậy ta sẽ theo ngươi ra ngoài, ngươi cứ trò chuyện cùng Khương sư tỷ, ta đi trước một bước.”

Phương Trần trầm ngâm chốc lát sau đó nói.

"Hả? Sư huynh, ngươi không chào hỏi Khương sư tỷ sao?"

Tiêu Thanh ngạc nhiên.

"Chào hỏi gì? Ta không có thời gian, cứ như vậy đi, nhanh ra ngoài thôi."

Phương Trần vội vã đẩy Tiêu Thanh ra cửa.

Sau khi cửa mở hắn phát hiện bên cạnh có người, lập tức vận khởi linh khí, đầu cũng không quay lại mà chạy như điên. . .

Oanh!

Phương Trần đi như mang cuồng phong, xới bụi tung mịt mù, dọa Tiêu Thanh xanh cả mặt.

Mà ngoài phòng, thiếu nữ váy lam yên lặng đứng nhìn, trong đôi mắt trầm tĩnh phản chiếu bóng lưng rời xa của Phương Trần, lần đầu tiên lộ ra mấy phần kinh ngạc. . .

"Ngoại môn lại có người có thể dùng Tật Phong Bộ thuần thục như vậy sao, hắn là ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK