Mục lục
Kêu Ngươi Đi Chịu Chết Chứ Không Bảo Ngươi Vô Địch (Bản Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hiện tại ngươi cũng đã có nhận thức cơ bản về ta rồi đúng chứ? Từ giờ trở đi ta sẽ là chủ nhân của ngươi, ngươi cũng có thể gọi ta là cha, rõ chưa?”

Phương Trần đứng trước mặt Dực Hung trực tiếp dạy dỗ đối phương.

Sau khi cáo biệt Hoa Kỉ Dung hắn liền trở về tán gẫu cùng Dực Hung, thuận tiện giới thiệu một phen.

Dực Hung nhìn dáng vẻ phách lối của Phương Trần, nó giận mà không dám lên tiếng, giọng nói ồm ồm: “Phương Trần, chúng ta không thể làm huynh đệ tình như thủ túc sao?”

“Tương lai chúng ta sẽ đồng sinh cộng tử, há có thể phân tôn ti cao thấp? Tình cảm chủ tớ quá mức tầm thường, chỉ có tình huynh đệ mới có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện đưa lưng cho nhau.”

“Thử đổi vị trí xem, nếu ngươi bị ta nô dịch thời gian dài thì có thể không sinh lòng oán hận sao?”

Phương Trần suy nghĩ nói: “Ta xác thực sẽ rất khó chịu.”

“Đúng không!”

Dực Hung từng bước dẫn dắt: “Ngươi không vui thì ta đương nhiên cũng không ngoại lệ, đến lúc đó nếu ta nảy sinh gian kế hãm hại ngươi, có phải cũng sẽ bất lợi cho ngươi đúng chứ?”

“Còn không bằng hiện tại ngươi và ta xưng huynh gọi đệ, lấy tuổi tác luận bối phận ngươi xưng ta là Hổ ca, ta gọi ngươi là Trần đệ.”

“Yêu tộc và Nhân tộc vốn thù ghét lẫn nhau, nếu chúng ta vượt qua hạn chế về chủng tộc mà kết làm huynh đệ, chẳng phải cũng xem như một giai thoại đẹp hay sao?”

Phương Trần cảm thấy con hổ này nói rất có đạo lý, khẳng định đọc không ít sách, lòng không khỏi nảy sinh kính nể, vì vậy nói: “Vậy ngươi gọi ta một tiếng cha, chúng ta kết thành tình cha con không phải cũng là một giai thoại đẹp sao?”

Dực Hung: ". . ."

Tiểu tử ngươi khó chơi đúng không?

“Được rồi, đừng nói với ta những thứ này, ta không thích nghe.”

Phương Trần khoát tay, hắn đi đến một tảng đá ngồi xuống.

Dực Hung biết mình khó thoát khỏi vận mệnh làm nô lệ, nó không khỏi đau khổ, u oán nằm rạp trên mặt đất, mặt hổ cũng xếp chồng thành từng lớp.

“Ngươi tranh thủ thời gian khôi phục thân thể cho tốt, sau đó chúng ta bắt đầu làm việc.”

“Phủ đệ của ta bị ngươi tàn phá thành ra như thế này, ngươi nhất định phải phụ trách, đến lúc đó ta tìm một chút thư tịch trùng tu cho ngươi xem, học xong thì giúp ta xây tường, tốt nhất làm cho ta theo phong cách Châu Âu.”

“Còn đám hoa hoa thảo thảo này ngươi cũng phải phụ trách trồng tốt cho ta.”

Phương Trần ngồi xuống liền bắt đầu nói một tràng.

Dực Hung cụp hai tai, miệng không rên lấy một tiếng, không khác gì đã chết.

Nhìn nó buồn bã như thế, Phương Trần cười ha ha: “Được rồi, ta chỉ đùa thôi.”

“Sao ta có thể để ngươi làm những chuyện lặt vặt này?”

Lỗ tai Dực Hung lần nữa dựng thẳng.

Phương Trần quan tâm nói: “Ngươi bự con như vậy khẳng định cũng chẳng làm được, còn không bằng thay ta đổ nước, đào hồ, đúng lúc ta muốn tăng diện tích suối nước nóng rộng hơn một chút.”

Ánh mắt Dục Hưng dần trở nên đờ đẫn…

“Được rồi tâm sự cái nào, tại sao ngươi lại bị bắt đến Đạm Nhiên tông?”

Phương Trần hỏi.

Dực Hung hữu khí vô lực hồi đáp: "Bị hoàng huynh hãm hại."

"Hoàng huynh hãm hại? Tình huống như thế nào?"

Nghe vậy Phương Trần sửng sốt, trong lòng kinh hô khá lắm, lại còn có chuyện hay nghe sao?

"Ngươi muốn nghe ư?"

Dực Hung hỏi.

"Đương nhiên!"

Nhiều chuyện là thiên tính của nhân loại chứ không riêng gì Phương Trần.

“Vậy ta không muốn đổ nước đào suối nước nóng, ta không muốn làm việc, giúp ngươi chiến đấu thì có thể.”

Dực Hung chân thành nói.

Phương Trần nhất thời vô cùng khó xử: "Vậy có cần ta gọi Hoa trưởng lão quay lại không?”

Dực Hung: ". . ."

Nó phóng tầm mắt ra xa nói: “Năm ta sinh ra, tộc Càn Khôn Thánh Hổ phát sinh một đại sự.”

"Chuyện gì?"

“Năm đó mẫu hậu ta hạ sinh ra 108 huyết mạch Thánh Hổ, chấn kinh Yêu giới!”

Dực Hung trả lời.

Nghe vậy, mắt Phương Trần trong nháy mắt trừng to như sắp nổ.

Mẹ nó?

Sinh 108 đứa?

Đùa chắc?

“Yêu hổ tầm thường một thai bất quá chỉ hai, ba con non, huyết mạch tộc Càn Khôn Thánh Hổ trân quý là bởi chúng được sinh ra từ thiên địa khí vận, trưởng bối trong tộc thường xuyên không thể mang thai, ngẫu nhiên mới có huyết mạch Thánh Hổ hạ sinh, nhiều nhất chưa được hai người.”

“Năm đó huyết mạch mới sinh thưa thớt đến đáng sợ, vậy mà chỉ ra đời một vị Thánh Hổ sơ sinh, xem ra sắp đến lúc tộc ta không người kế tục, đối mặt với nguy cơ diệt tộc!”

“Nhưng mẫu thân ta dường như được lão thiên độc sủng, sau khi giao hợp với tinh huyết của phụ hoàng thì hạ sinh 108 huyết mạch Thánh Hổ, đêm hôm ấy ngàn vạn Yêu tộc đều cho rằng tộc Càn Khôn Thánh Hổ sẽ quật khởi từ đó.”

Dực Hung thở dài: "Mà 108 huyết mạch Thánh Hổ này cũng không khiến tộc ta thất vọng, cơ hồ đều đã thức tỉnh huyết mạch, trong đó có một vị thậm chí lúc ra đời liền sở hữu thánh phẩm huyết mạch khiến toàn thể tộc dân vô cùng kích động!”

Nghe vậy Phương Trần hết sức kinh ngạc.

Thánh phẩm huyết mạch!

Tại tu tiên giới, đẳng cấp chia làm Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phản Hư, Hợp Đạo, Độ Kiếp, Đại Thừa.

Hết thảy chín cấp bậc.

Yêu tộc cũng không ngoại lệ.

Mà Yêu Thánh chính là Độ Kiếp kỳ của Nhân tộc.

Thánh phẩm huyết mạch tương đương với con Càn Khôn Thánh Hổ này chỉ cần bất tử thì nhất định có thể trở thành Yêu Thánh.

Việc này khiến Phương Trần không khỏi lo lắng.

Tộc Càn Khôn Thánh Hổ này nghe có vẻ rất lợi hại, vậy sau này có phải hắn không nên bắt nạt Dực Hung nữa hay không?

Dực Hung không biết suy nghĩ của Phương Trần, nó tiếp tục nói: “Nhưng trong 108 huyết mạch Thánh Hổ cũng có người không được thiên địa sủng ái.”

"Đó chính là ta."

“Ta là người duy nhất không thức tỉnh huyết mạch trong số tất cả huynh đệ tỷ muội!”

Nói đến đây Phương Trần không khỏi lộ ra thần sắc đau lòng, hắn nhẹ giọng an ủi: "Nói như vậy ngươi là phế vật sao?"

Dực Hung phát hỏa: "Rốt cục ngươi có nghe hay không?”

"Ta nghe, ta nghe, ngươi nói tiếp đi."

Phương Trần cười ha hả.

Dực Hung tiếp tục: "Tộc ta bởi vì trước đó không có nhiều ấu hổ nên quy định ấu hổ trước khi trưởng thành phải được cung cấp đại lượng tài nguyên, Thánh Hổ trưởng thành cho dù phải giảm bớt tài nguyên của mình cũng phải cam đoan cung cấp đủ tài nguyên cho ấu hổ.”

“Thế nên mặc dù ta chưa thức tỉnh huyết mạch nhưng cũng đã chiếm không ít tài nguyên, kết quả khiến đám huynh đệ bất mãn!”

“Có một lần cửu hoàng huynh đột phá thất bại, đại bại dưới tay đệ đệ thứ 106 của ta, hoàng huynh cảm thấy mất hết thể diện nên đến tìm ta nổi trận lôi đình, đả thương ta, còn trách ta chiếm dụng tài nguyên, cưỡng ép muốn ta giao ra tài nguyên!”

“Đương nhiên ta không đáp ứng hắn, còn mời trưởng lão trong tộc đến chủ trì công đạo, cửu hoàng huynh vì vậy bị phạt và nhốt nửa năm.”

“Chính vì thế mà hắn sinh lòng bất mãn cố ý hãm hại ta, khiến ta bị ép chạy vào chiến trường tiên - yêu, rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh thiếu chút nữa chết trong đó, sau cùng bị tu sĩ Đạm Nhiên Tông bắt nhốt vào thú lao.”

“Trong thú lao, không biết là do cừu hận quá sâu hay là do huyết mạch của ta cuối cùng cũng chịu thức tỉnh mà ta thức tỉnh ra đế phẩm huyết mạch.”

Phương Trần kinh thán.

Yêu Đế!

Đây chính là Đại Thừa kỳ đó!

Dực Hung nếu như nói thật thì nhân sinh… à không hổ sinh của nó có lên có xuống, quả nhiên lợi hại.

Dực Hung chậm rãi nói, trong mắt lộ ra mấy phần sắc bén, nó vô cùng bá khí nói tiếp: “Lúc đó ta liền biết mình mới là đế vương tương lai của tộc Càn Khôn Thánh Hổ!”

“Ta chắc chắn sẽ trở về Yêu giới báo thù cửu hoàng huynh, cho hắn biết thế nào là tàn nhẫn.”

Phương Trần nghe say sưa, lúc này không khỏi xen vào một câu: “Nhưng hiện tại ngươi đã bị ta nô dịch, ngươi trở về báo thù bằng cách nào?”

Bá khí trong mắt Dực Hung nháy mắt bay sạch…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK