"Ngươi không sợ thì tốt, vậy ngươi chứng minh cho ta xem!"
“Bí pháp Vô Song Chí này ta lấy được từ trong tông môn, chỉ có tu sĩ có đấu trí và dũng cảm mới có thể tu luyện, nếu ngươi có thể tu luyện thành công thì chứng minh ngươi vẫn còn lòng cầu đạo.”
Phương Trần vung ra một ngọc giản.
Tiêu Thanh vô thức nhận lấy, thần sắc hoảng sợ: “Phương sư huynh, ta không thể nhận!”
"Tại sao lại không!"
Phương Trần nghiêm nghị quát: "Chẳng lẽ ngươi đến dũng khí chứng minh bản thân cũng không có sao?”
"Không, không phải!"
Tiêu Thanh vội nói: "Vì ta biết bí pháp này tốn rất nhiều điểm cống hiến!"
“Ta thấy hổ thẹn với sư huynh vì đã sợ hãi, bây giờ làm sao còn mặt mũi nhận hậu lễ của sư huynh chứ?"
Theo hắn biết, bí pháp này không chỉ giúp nhục thân cứng như sắt mà còn sở hữu sức chiến đấu vô cùng lợi hại, giá trị cực kỳ đắt đỏ.
Vô công bất thụ lộc, Tiêu Thanh vốn cảm thấy xấu hổ đến mức muốn chết đi thì làm sao còn mặt mũi nhận lễ vật to lớn dường này?
Phương Trần cười to: "Ha ha, dung tục! Chỉ là điểm cống hiến mà thôi, ngươi cảm thấy ta là người sẽ để ý tiền tài ngoài thân sao?"
"Nếu sư đệ có thể nhờ nó mà trở nên cường đại, vậy ta không quan tâm!"
Khóe miệng Phương Trần câu lên lộ ra mấy phần chê cười quy củ thế tục, ánh mắt thâm sâu bỏ mặc bản thân, chỉ một lòng quan tâm hậu bối…
Tiêu Thanh như bị sét đánh, nước mắt vô thức chảy xuống, hắn cảm nhận được một cảm giác chua xót khó nói trong lồng ngực.
Phương sư huynh đầu tiên là không tiếc đóng vai người xấu, hiện tại lại cho hắn công pháp trân quý. . .
Hết thảy những thứ này cũng là vì để cho hắn một lần nữa thức tỉnh ý chí chiến đấu!
Đối phương đã có lòng hắn làm sao có thể tiếp tục mặt ủ mày chau?
Một giây sau, Tiêu Thanh khẽ cong chân trực tiếp quỳ xuống đất, dùng hết lực khí toàn thân rống to:
"Phương sư huynh, trước kia là ta cô phụ kỳ vọng của ngươi!"
"Từ giờ trở đi ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, cho dù gặp phải bất kỳ khó khăn nào ta cũng tuyệt đối không từ bỏ, ta nhất định sẽ trở thành tu sĩ dũng mãnh nhất thế gian.”
"Ta chắc chắn sẽ không bao giờ lùi bước, có chết cũng không hối hận! ! !"
Nhìn thấy Tiêu Thanh đầu tiên là thút thít, sau đó lại quỳ xuống, Phương Trần cả kinh trừng to mắt.
Mẹ nó?
Không cần tới mức vậy chứ!
Ta chỉ nói vài câu đã khiến tâm tình ngươi kích động như vậy, ta trái lại có chút xấu hổ…
Hắn vội vàng nâng Tiêu Thanh đứng dậy, gật đầu chậm rãi nói: “Tốt, vậy ngươi trước tiên cầm bí pháp này đi tu luyện, có cái gì không hiểu thì nhớ vấn sư… Khục, nhớ đến hỏi các trưởng lão ở Truyền Công Các.”
"Vâng! Tạ sư huynh!"
Tiêu Thanh vô cùng cảm động.
Thấy dáng vẻ này của Tiêu Thanh, nội tâm Phương Trần hết sức hài lòng.
Nguyên chủ lúc còn sống không chuyện ác nào không làm, nhưng tốt xấu vẫn còn lưu lại chút di sản!
Vì nâng cao căn cốt mà trong nhẫn trữ vật của Phương Trần có rất nhiều công pháp, Vô Song Chí cũng là một trong số đó.
Phương Trần nhìn công pháp, cảm thấy mình có luyện cũng chỉ vô ích nên mới đưa cho Tiêu Thanh!
Trước tiên khuyên nhủ, sau lại đem tặng công pháp, hắn không tin Tiêu Thanh còn không tha thứ cho hắn!
Nếu cách này không được hắn lại dùng thực lực để thuyết phục đối phương!
Có điều cách này quá nguy hiểm, rất có thể dẫn đến khí vận chi tử sớm bật hack, một bàn tay đưa mình đi luôn!
Cục diện huynh đệ tình thâm như bây giờ Phương Trần đã cảm thấy hài lòng!
Phương Trần thấy Tiêu Thanh chậm rãi ổn định tâm tình, hắn quyết định gọi đối phương cùng đi đấu viện giải trừ khế ước sinh tử đấu.
Nhưng vào lúc này.
Đinh — —
Thanh âm hệ thống bất ngờ vang lên:
“Kiểm tra Tiêu Thanh ở sinh tử đấu tăng thêm một bí pháp mới: Vô Song Chí, sẽ đưa kí chủ tự động tu tập.”
“Mong kí chủ đến lúc đó trong quá trình chiến đấu với khí vận chi tử toàn lực thi triển bí pháp, giúp khí vận chi tử thông qua chiến đấu nắm rõ thêm về bí pháp!”
Toàn thân Phương Trần đột nhiên như có dòng nước ấm chảy qua, đồng thời trong đầu xuất hiện một lượng lớn kỹ xảo bí pháp Vô Song Chí, lập tức giúp hắn sở hữu kinh nghiệm vận dụng bí pháp mười năm.
Vô Song Chí không nâng cao tu vi, nhưng Phương Trần rõ ràng cảm nhận được nếu mình nguyện ý kích phát nó thì lập tức tu vi có thể tăng cao!
Phương Trần chấn động!
Đây là tình huống gì?
Tại sao công pháp hắn đưa cho Tiêu Thanh, hệ thống lại ngay lập tức giúp hắn quán đỉnh?
Nói như vậy… chỉ cần hắn đưa công pháp cho Tiêu Thanh, hệ thống vì để bản thân hỗ trợ Tiêu Thanh nắm giữ công pháp cho nên sẽ ngay lập tức giúp hắn tu luyện?
Nghĩ tới đây Phương Trần lập tức sững người, tiếp đó hô hấp bắt đầu dồn dập.
Đây không phải là BUG sao?