Nhưng nghênh đón nó lại là một đạo Cương Khí Quyền mãnh liệt từ Phương Trần…
Phương Trần hiện tại muốn đem súc sinh này triệt để đánh chết.
Đúng lúc này.
Két.
Răng rắc!
Ào ào ào!
Âm Dương Lô ngừng lại, dường như cảm nhận được một cổ cự lực đánh tới, ngay sau đó toàn bộ trận pháp vỡ vụn.
Một cỗ lực lượng mạnh mẽ lập tức bao phủ cả tòa phủ đệ!
Dù cho tinh khí thần của Phương Trần lúc này đang trong trạng thái hoàn hảo cũng không khỏi lùi về sau mấy bước.
Mà Dực Hung tức thì bị nguồn sức mạnh này đẩy ngã xuống đất…
Nhưng cũng nhờ đó mà nó thoát được một kiếp!
Ngay khi đại trận vỡ vụn, một đạo lưu quang kiếm ảnh từ xa trong chớp mắt phi nhanh tới, rơi xuống trước mặt Phương Trần.
Người tới là một thiếu nữ phong nhã mang váy lam, tóc đen tán loạn, dung nhan tuyệt diễm không còn vẻ thanh lãnh như thường ngày mà tràn đầy lo lắng, hốc mắt sưng đỏ nhìn ra được là đã khóc…
Nàng vừa rơi xuống trước mặt Phương Trần, còn chưa đứng vững đã hơi có chút nức nở nói: “Sư huynh không sao chứ?”
Người tới chính là Khương Ngưng Y!
Lúc này đây, đối mặt với giọt nước mắt thiếu nữ, nội tâm Phương Trần dâng lên từng cơn sóng nhỏ…
Thấy dáng vẻ này của Khương Ngưng Y, Phương Trần vốn định phân rõ giới hạn với đối phương, cho dù tâm địa như sắt thép cũng không thể mở miệng lên tiếng đuổi người đi.
Hắn chỉ có thể cười khổ nói: "Ta không sao!"
"Thật không?"
Phản ứng đầu tiên của Khương Ngưng Y hiển nhiên là không tin, bởi vì cả người Phương Trần toàn là máu, nhất là y phục trước ngực dính hỗn hợp độc huyết xanh tím, vừa nhìn đã biết trải qua một trận chiến cực kỳ thảm trọng.
"Thật!"
Phương Trần gật đầu.
Khương Ngưng Y vẫn có chút không tin. . .
Lúc này một giọng nói kiều mị cất lên: “Đừng sợ, tiểu tử này không có việc gì, hắn nói là sự thật!”
Một đạo thân ảnh màu đỏ từ sau lưng Khương Ngưng Y chậm rãi tới gần, người chưa đến nhưng mùi thơm ngào ngạt đã bay tới.
Phương Trần nhìn sang, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành đập vào mắt.
Người phá trận chính là Hoa Kỉ Dung.
Mà sau lưng nàng là yêu hổ Dực Hung đang bị trói chặt.
Thấy Hoa Kỉ Dung sau khi phá trận điều đầu tiên làm là đi bắt Dực Hung, Phương Trần thở phào.
Không để con súc sinh này chạy thoát là được.
Mà lúc Phương Trần thở dài, ánh mắt Hoa Kỉ Dung nhìn Phương Trần đồng thời không giấu được kinh hãi…
Tiểu tử này giấu không ít thứ a!
Khương Ngưng Y thấy Hoa Kỉ Dung nói Phương Trần không có việc gì, cuối cùng mới trấn định một chút, lập tức nghiêm túc quan sát Phương Trần, lúc này mới yên lòng.
Phương sư huynh nhìn thì có vẻ chật vật, trên người vết máu loang lổ nhưng nhìn kỹ mới thấy khí tức hắn sung mãn, hoàn toàn không phải dáng vẻ một kẻ hấp hối sắp chết.
"Phương sư huynh, ngươi không sao thật thì tốt quá."
Khương Ngưng Y thở phào, hốc mắt phiếm hồng rốt cục lộ ra mấy phần vui mừng.
Phương Trần nhìn Khương Ngưng Y.
Hiện tại hắn không biết nên ứng đối nàng như thế nào.
Nếu giống như vừa nãy mở miệng vũ nhục nàng thì sẽ có lỗi với nước mắt cô nương nhà người ta.
Nhưng bảo hắn nhiệt tình đáp trả hắn lại tham sống sợ chết…
Ai.
Được rồi.
Mạng quan trọng hơn!
Hắn không muốn bị nàng tiễn lên đường!
Sau cùng Phương Trần chỉ có thể trầm mặc gật đầu.
Lúc này Hoa Kỉ Dung tiến lên một bước, ý vị thâm trường liếc Phương Trần, nàng nói: “Phương Trần, xem ra là ta đánh giá thấp ngươi.”
"Ta vốn cho rằng mình không tới kịp, không nghĩ tới ngươi trái lại thâm tàng bất lộ, có thể đánh bại con yêu hổ này.”
Nàng nghĩ thầm...
Tiểu tử này khí tức cường hãn lại ẩn giấu uy thế, hơn nữa không phải Luyện Khí cửu phẩm mà lại là Thiên Đạo Trúc Cơ!
Quả nhiên là con cháu xuất thân Phương gia, có pháp bảo che giấu khí tức, thậm chí ngay cả ta cũng suýt chút nữa bị lừa!
Trong lòng Hoa Kỉ Dung đã nhận định Phương Trần trước đó dựa vào pháp bảo che giấu khí tức, khiến nàng hiểu lầm đối phương chỉ có Luyện Khí cửu phẩm.
Phương Trần thi lễ nói: “Hoa trưởng lão quá khen, ta biết ngài sẽ đến cứu nên mới cố gắng kiên trì.”
“Nếu không phải nhờ ngài, chỉ dựa vào tu vi của ta chỉ sợ sớm đã bỏ cuộc, nghển cổ chờ chết.”
“Trưởng lão cứu ta từ trong miệng hổ, ta cần cảm tạ ân cứu mạng của ngài mới đúng!”
Hoa Kỉ Dung cười như không cười chỉ Dực Hung bị trói chặt đằng xa: “Ngươi cảm thấy đây gọi là miệng hổ sao? Khó tránh khỏi có chút nực cười?”
Phương Trần vội ho một tiếng, không có chút xấu hổ nào.
Nịnh nọt Hoa Kỉ Dung thì đã sao?
Hoa Kỉ Dung cắt ngang lời hắn: “Đủ rồi, đây là năng lực của ngươi không cần đùn đẩy lên người ta.”
“Có thể đánh bại yêu hổ chứng tỏ năng lực chiến đấu của ngươi cực mạnh, sức chiến đấu vượt qua ngũ phẩm… Đây cũng không phải việc Thiên Đạo Trúc Cơ bình thường có thể làm được.”
“Hơn nữa có thể sống sót được bên trong Âm Dương Lô đủ để chứng minh năng lực trận pháp của ngươi vượt xa tưởng tượng của ta.”
"Thâm tàng bất lộ, điệu thấp khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng không được quá phận biết chưa?”
Phương Trần lúc này mới im miệng không nói lời nào.
Mà Khương Ngưng Y bên cạnh nghe vậy khẽ giật mình, trong mắt lập tức lóe lên một tia bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là như thế!
Nàng hiểu rồi!
Nàng đã hiểu tất cả!
Lúc này một đạo thanh âm thất kinh từ đằng xa truyền đến: “Sư huynh ngươi không sao chứ?”
Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Thanh hốt hoảng chạy tới.
Sau lưng hắn là Lăng Uyển Nhi.
"Ta không sao, may nhờ có Hoa trưởng lão cứu viện kịp thời."
Phương Trần cười nói.
Lời này lại khiến Hoa Kỉ Dung khinh thường.
"Vậy tốt rồi. . ."
Tiêu Thanh cùng Lăng Uyển Nhi nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi hắn đang tắm thảo dược tại suối nước nóng đột nhiên phát hiện từ chỗ Phương Trần truyền đến tiếng vang kinh thiên động địa, Tiêu Thanh chợt cảm thấy không ổn, lo lắng cho Phương Trần liền vội vàng chạy tới.
Trên đường đi còn gặp Lăng Uyển Nhi.
Thấy Tiêu Thanh xuất hiện, Hoa Kỉ Dung trái lại sửng sốt, đứa nhỏ này trên thân tại sao lại có khí tức Toái Ngọc Đan do nàng luyện chế?
Nàng cũng đã bao nhiêu năm không cung cấp Toái Ngọc Đan do mình luyện chế cho tông môn rồi?
Nàng nhìn Phương Trần dường như hiểu ra gì đó, có chút dở khóc dở cười, ánh mắt nhìn Phương Trần trong lúc vô tình cũng trở nên nhu hòa…
Khó trách!
Thì ra là thế.
“Được rồi, Phương sư huynh các ngươi không sao, có điều phải cho hắn thời gian nghỉ ngơi, đại chiến một trận khó tránh khỏi có chỗ tổn thương, ta ở lại giúp hắn xem thử, ba người các ngươi ra ngoài trước đi!”
Hoa Kỉ Dung nhàn nhạt nói.
"Vâng!"
Lăng Uyển Nhi và Tiêu Thanh đến muộn vốn muốn lên tiếng nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Còn Khương Ngưng Y từ lúc nãy vẫn không lên tiếng, lúc này cũng không nói lời nào, chỉ nhìn thoáng qua Phương Trần liền quay người rời đi.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, tóm lại Phương Trần bị nàng nhìn đến thấp thỏm không yên…
Sau khi bọn họ rời đi.
Phương Trần nhìn Hoa Kỉ Dung ở lại, ánh mắt không dám dừng lại quá lâu trên thân thể mềm mại, cúi đầu nói: “Hoa trưởng lão, không biết ngài ở lại đây là vì chuyện gì?”
Hoa Kỉ Dung cười như không cười nhìn hắn: “Ngươi biết ta không phải ở lại vì giúp ngươi trị liệu chứ?”
“Nếu như ngài không có việc gì thì chắc nhìn ra được ta không sao.”
Phương Trần nói.
Một trưởng lão cũng không đến mức ngay cả năng lực nhìn ra được trạng thái của hắn cũng không có.
Hoa Kỉ Dung bị hắn nói có vẻ sửng sốt, sau khi phản ứng lại mới cảm giác dường như mình vừa bị Phương Trần bóng gió một phen.
Nàng trừng Phương Trần, không thèm tính toán với hắn: "Ta ở lại là vì xử lý chuyện yêu hổ với ngươi.”