Phương Trần hoài nghi lỗ tai mình nghe nhầm: “Tiền bối, ngài vừa mới nói gì?”
“Ta nói chặt tay trái!”
Lệ Phục thấy Phương Trần không làm theo bèn lập tức nhấn mạnh.
“Tại sao ta phải chặt tay trái của mình?”
Phương Trần ngây ngốc hỏi.
Chuyện này đúng là hoang đường.
Hắn đến đây luyện thể chứ không phải đến tự làm mình tàn phế.
“Không chặt tay trái xuống thì làm sao luyện cho tay trái ngươi mạnh hơn được?”
Lệ Phục quát to, nhưng lập tức lại nghĩ tới gì đó bèn bổ sung nói: “Cánh tay chặt rồi không được vứt, trực tiếp dùng linh hỏa luyện hóa thành tinh huyết rồi nuốt xuống.”
Phương Trần khó tin trừng to mắt: "Cái gì? Nhưng. . . Nhưng ta đem tay trái đi luyện hóa vậy chẳng phải ta sẽ mất luôn tay trái hay sao? Cường đại chỗ nào?”
Chặt tay thì cũng thôi.
Tu sĩ gãy xương nối lại hoàn toàn là chuyện nhỏ.
Nhưng luyện hóa thành tinh huyết nuốt xuống là gì?
Hơn nữa nuốt tay chính mình rồi mới tu luyện công pháp liệu có phải không được chính đạo lắm không?
"Ừm?"
Lệ Phục nghe vậy ngạc nhiên, tiếp đó nhíu mày hỏi ngược lại: “Ngươi đến trọng sinh tứ chi cũng không làm được?”
Phương Trần chấn kinh: “Mắc cái gì ta làm được?”
"Đến chuyện nhỏ nhặt này cũng làm không được?”
Lệ Phục trừng to mắt, sau đó lộ ra vẻ xem thường, bĩu môi nói: "Vậy ngươi không có cơ duyên tu luyện công pháp của ta, trở về đi!"
Lệ Phục nói xong xoay người rời đi, tự mình quay về Nhược Nguyệt Cốc.
Nhìn bóng lưng Lệ Phục, Phương Trầm rơi vào trầm tư.
Tên Lệ Phục này là người bình thường sao?
Trọng sinh tứ chi là thứ mà Trúc Cơ kỳ như hắn làm được chắc?
Phương Trần coi như hiểu được vì sao hệ thống lại yêu cầu hắn tìm kiếm khí vận chi tử truyền thừa Lệ Phục.
Yêu cầu này người bình thường sao có thể thỏa mãn được?
Huống hồ công pháp này đừng nói người bình thường, cho dù là khí vận chi tử bình thường cũng không đáp ứng nổi.
Nhất định phải là người có thể chất đặc thù mới có thể tại giai đoạn Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ sở hữu năng lực thần dị trọng sinh tứ chi.
“Xem ra ta vẫn cùng cơ duyên vô duyên…”
Phương Trần thở dài.
Xem ra truyền thừa của khí vận chi tử không phải là thứ người bình thường có thể tiếp nhận!
Điều kiện vô cùng hà khắc, mới nhập môn đã muốn trọng sinh tứ chi, vậy càng luyện lên cao chẳng lẽ còn muốn tu luyện giả khởi tử hoàn sinh?
Người bình thường làm sao làm được việc chết đi sống lại chứ?
Khoan đã!
Nghĩ tới đây Phương Trần đột nhiên hoảng hốt, chết đi sống lại?
Đúng rồi!
Ánh mắt Phương Trần lập tức sáng lên. . .
. . .
Tiếng người huyên náo ở Nhược Nguyệt cốc.
Phương Trần lần nữa tìm được Lệ Phục.
Lúc này Lệ Phục đang lườm hai tiểu hài tử bỏ chạy, miệng cười lạnh: “Người không có duyên không thể tu luyện công pháp của ta.”
"Lệ tiền bối!"
Đúng lúc này sau lưng Lệ Phục truyền đến một thanh âm.
"Tại sao lại là ngươi?"
Lệ Phục xoay người sang chỗ khác, đập vào mắt là gương mặt của Phương Trần, nhất thời không kiên nhẫn nói: "Ta đã nói ngươi không thể trọng sinh tứ chi thì không thể tu luyện công pháp, đừng quấy rầy ta nữa.”
Các tu sĩ thính lực đều vô cùng tốt.
Bọn họ đang ở xung quanh “tu luyện”, lúc này nghe thế bèn nhất thời lâm vào trầm mặc…
Thật sự không có ai quản tên điên này sao?
Phương Trần lại vô cùng nghiêm túc nói: “Tiền bối, ta vừa nhớ ra kỳ thực ta có biết trọng sinh tứ chi, ngài có thể dạy công pháp cho ta không?”
"Thật sao?"
Nghe vậy Lệ Phục nhíu mày hỏi.
"Bảo đảm thật!"
Phương Trần nghiêm túc gật đầu.
"Ngươi đi theo ta!"
Lệ Phục thấy thế lại chạy ra ngoài.
Phương Trần vội vàng đuổi theo.
Lần này xung quanh có người nhận ra Phương Trần.
Bọn họ mặc dù đa số đều là các đại nhân vật đến từ các phong ở nội môn, chưa từng nghe qua ngoại hiệu Phương Trần Phương lão cẩu, nhưng bọn hắn nhận ra được Phương Trần chính là người trẻ tuổi vừa nãy nói muốn bái Lệ Phục làm vi sư.
Vừa rồi bọn họ còn cho rằng Phương Trần là tên điên thứ hai.
Bây giờ xem ra Phương Trần là Lôi Phong sống.
Rõ ràng cố ý giả ngây giả dại, nói dối hắn biết trọng sinh tứ chi mới có thể dụ Lệ Phục rời đi, không cho Lệ Phục quấy rầy những người muốn nghiêm túc tu luyện.
Đúng là làm người ta kính nể!
. . .
Phương Trần theo Lệ Phục đến vách núi khi nãy.
Vách núi sừng sững, áo bào Lệ Phục bị gió núi thổi bay phất phới, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Tới đây chặt tay ngươi đi.”
"Tiền bối chậm đã!"
Phương Trần lại khoát tay.
"Thế nào?"
Lệ Phục sinh ra mấy phần không kiên nhẫn.
"Là thế này, tuy ta có thể trọng sinh tứ chi nhưng dù sao cũng phải xem công pháp thế nào đã chứ?”
Phương Trần nói.
“Có phải ngươi không tin ta? Nếu đã không tin chính là không có lòng thành, vậy ngươi và ta vô duyên, mời đi!”
Lệ Phục nghe vậy nhất thời bị kích thích, cả giận nói.
Phương Trần không nhịn nổi nói thầm: “Quả nhiên là tên điên.”
Hắn vội vàng giữ Lệ Phục, gấp giọng nói: "Tiền bối, vãn bối sai rồi, vãn bối không phải là không tin ngài!"
“Chẳng qua vãn bối cảm thấy mình không đủ quả cảm võ dũng như tiền bối sở hữu đại tu vi đại năng lực, vãn bối trong lòng sợ hãi, nhất là sợ đau.”
Thấy Phương Trần khen ngợi bản thận, sắc mặt Lệ Phục hòa hoãn, hắn chậm rãi nói: “Đã như vậy thì ta sẽ cho ngươi xem một chút!”
Nghe vậy gánh nặng trong lòng Phương Trần liền được cởi bỏ.
Đúng là nịnh nọt vẫn có tác dụng!
Sau này cùng Lệ Phục giao lưu tốt nhất nên chuẩn bị trước một trăm chữ tán dương hắn.
“Công pháp này tên là Thượng Cổ Thần Khu, ta từng nghe qua thể tu thượng cổ mặc dù không tu linh lực, nhưng cũng có thể xé trời nứt đất, uy lực một quyền đạp phá hư không, một chân đạp phá sơn hà. Ta dày công nghiên cứu nhiều năm, cuối cùng tu được công pháp này.”
“Tu tập Thượng Cổ Thần Khu, cho dù nhục thể ngươi yếu ớt, linh lực phế chẳng khác gì kiến hôi thì cũng có thể trong vòng trăm năm tu ra được nhục thân đủ sức vượt qua lôi kiếp, bước vào Tiên giới!”
“Công pháp này của ta nếu được phổ cập, hẳn có thể ban ơn cho hàng vạn phàm nhân thiên hạ, giúp bọn hắn không cần chịu giày vò của sinh lão bệnh tử!”
Lệ Phục ngạo nghễ giới thiệu.
Nghe đến đây Phương Trần vỗ tay vô cùng nhiệt liệt, trong mắt tràn đầy sùng bái: "Tiền bối, công pháp này mạnh thật!"
Nhưng trong lòng thì mắng chửi, mẹ nó, người nhục thể yếu ớt ai có thể tu luyện công pháp vừa bắt đầu đã chặt tay này của ngươi?
Công pháp nghe như chuẩn bị cho phế vật, trên thực tế lại chỉ có đỉnh cấp khí vận chi tử mới có thể đụng!
"Đương nhiên rồi, không cần ngươi tán dương, đây là sự thật."
Lệ Phục nhếch miệng thành một nụ cười, sau đó ngón tay đột nhiên như xuyên phá hư không điểm lên đầu Phương Trần.
Phương Trần đang vỗ tay bỗng giật mình, trong lòng không khỏi dâng lên một chút kinh ngạc.
Hắn hoàn toàn không phát hiện được Lệ Phục xuất thủ!
Đừng nói tránh né, hắn đến cảm giác cũng không có.
“Nhận lấy! Đây là phần nhập môn của Thượng Cổ Thần Khu!”
Lệ Phục không biết Phương Trần hoảng sợ, hắn đưa ngón tay lại gần trán Phương Trần, thản nhiên nói.
Tiếp đó Lệ Phục nhẹ nhàng chạm vào.
Ông!