Mục lục
Kêu Ngươi Đi Chịu Chết Chứ Không Bảo Ngươi Vô Địch (Bản Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Trần đi tới bên cạnh Dực Hung đặt mông ngồi xuống, bàn tay to lớn xoa đầu đối phương: “Ngươi có kế hoạch báo thù nào không?”

Phương Trần thầm nghĩ cái này so với xúc cảm khi xoa mèo còn kích thích hơn nhiều!

“Vốn là có nhưng hiện tại thì không.”

Dực Hung lắc mình nhưng không tránh khỏi Phương Trần, nó dứt khoát nằm dài: “Ta cũng không biết lúc mình rời khỏi Đạm Nhiên tông thì tên khốn kia có còn sống hay không nữa.”

Phương Trần an ủi: “Đừng ủ rũ, sao ngươi không nghĩ tới cả đời cũng không thể thoát khỏi đây?”

Dực Hung trầm mặc nhìn Phương Trần: (눈_눈)

Thấy dáng vẻ này của Dực Hung, Phương Trần cười ha ha rất chi thỏa mãn, hắn hỏi: “Cửu hoàng huynh có biết ngươi còn sống không?”

Vấn đề này rất quan trọng.

Không phải vì lo lắng thay cho Dực Hung, mà trái lại là thay chính mình lo lắng.

Vạn nhất đối phương biết Dực Hung còn sống, thậm chí còn sinh ra đế phẩm huyết mạch, nhất định sẽ nghĩ cách giết chết Dực Hung.

Đến lúc đó mình thân là chủ nhân nói không chừng cũng sẽ gặp nạn.

Phương Trần cảm thấy hắn đã nắm giữ một tin tức quan trọng, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ Dực Hung.

“Chắc là không.”

Dực Hung nói: “Cửu hoàng huyng cũng chẳng phải thiên tư trác tuyệt gì, trong số 108 vị huynh đệ hắn còn không xếp thứ nhất, dựa vào địa vị của hắn lại cộng thêm năng lực của Đạm Nhiên tông, ta không cảm thấy hắn có thể nắm được tình huống của ta.”

Phương Trần nghe vậy khẽ gật đầu, tán đồng ý kiến của Dực Hung.

Vậy tạm thời có thể không cần suy nghĩ bán đứng Dực Hung rồi.

“Vậy vì sao lần này ngươi lại thoát ra được khỏi thú lao?” Phương Trần lại nghĩ tới một việc, hắn vội vàng hỏi: “Có phải có cao thủ trong tộc tới cứu ngươi không?”

Vạn nhất tộc Thánh Hổ biết hắn bắt đối phương làm thú nô, khẳng định sẽ tóm hắn bạo sát một trận.

Tuy nói chỉ cần không phải khí vận chi tử thì hắn tuyệt đối không chết được!

Nhưng nhỡ đâu người tới là Thánh Hổ thì sao?

Đề phòng vẫn hơn!

Phương Trần lại bắt đầu suy nghĩ biện pháp bán đứng Dực Hung khi đối mặt cường địch, đảm bảo bản thân có thể an toàn thoái lui.

"Dĩ nhiên không phải."

Dực Hung lắc đầu: “Lần này có thể thoát khỏi thú lao là do các tiền bối đại yêu thấy ta có huyết mạch tôn quý, không đành lòng nhìn ta phí thời gian cả đời mới quyết định giúp ta rời đi.”

“Trùng hợp các tiền bối đại yêu không biết từ đâu lấy ra được một trận bàn Âm Dương Lô, dốc hết tâm huyết nghiên cứu hai năm rưỡi trong thú lao, rốt cục giúp ta cải tiến thành Âm Dương Lô đối phó tu sĩ Nhân tộc.”

“Chỉ cần ta luyện hóa Khương Ngưng Y, tu vi rất có khả năng đột phá đến nhị giai tầng chín, nếu huyết mạch chi lực có thể phát huy tác dụng, thậm chí còn có thể trực tiếp nhảy lên đến tam giai.”

“Nếu lên được tam giai ta ắt có thể thoát khỏi Đạm Nhiên tông.”

Đẳng cấp Yêu tộc chia làm nhất giai, nhị giai, tam giai, tứ giai, Yêu Vương, Yêu Hoàng, Yêu Tôn, Yêu Thánh, Yêu Đế.

Tam giai trong miệng Dực Hung chính là Kim Đan của Nhân tộc!

"Có đạo lý, nhưng. . . Ngươi cảm thấy ngươi thật sự chạy thoát được sao?”

Phương Trần hờ hững nói.

Dực Hung không lên tiếng.

Trên thực tế, Phương Trần không cho rằng đối phương lên được Kim Đan thì có thể thuận lợi rời đi…

Cho dù Dực Hung có thể giết được người quan trọng như Khương Ngưng Y, Phương Trần cũng không tin các đại lão trong môn sẽ không bị kinh động.

Cho nên lúc này trong lòng Phương Trần dấy lên một chút nghi hoặc…

Có lẽ lần này Dực Hung đào tẩu là một cái bẫy!

Người bị nhắm đến chính là Khương Ngưng Y!

“Xem ra nội bộ Đạm Nhiên tông cũng xảy ra lục đục.”

Phương Trần không khỏi cảm khái.

Có điều nói đi thì phải nói lại, đế phẩm huyết mạch như Dực Hung lại không thể lên làm khí vận chi tử.

Phương Trần không khỏi cảm thấy đồ ngốc như Khương Ngưng Y, tuy là khí vận chi tử chính quy lại có thể còn sống ra khỏi Âm Dương Lô.

Phương Trần dựa vào điều này bắt đầu nghiên cứu hệ thống của mình.

Trải qua một ngày, hắn đã có nhận thức cơ bản về hệ thống này.

Tuy nói hệ thống trời sinh phản cốt, một lòng muốn bán đứng kí chủ nhưng cũng không hoàn toàn là ngõ cụt.

Phương Trần biết hắn muốn sống sót được dưới sự áp bức của cẩu hệ thống thì nhất định phải linh hoạt vận dụng bug của đối phương.

Hơn nữa bởi vì quy tắc chỉ có thể chết trong trong tay khí vận chi tử, cho nên hiện tại…

“Không ai đánh chết ta được!”

Phương Trần đáy lòng đắc ý.

Về phương diện nào đó, hiện tại hắn vô địch!

Thế nhưng điều này không có nghĩa là hắn có thể phách lối.

Người khác không đánh chết được hắn, nhưng chỉ cần tu vi mạnh đến mức có thể áp chế hắn, tuyệt đối có thể bắt hắn lại tra tấn cả đời, tỉ như để cho hắn chìm dưới đáy biển sâu, mỗi ngày chết đuối mấy ngàn lần, sống lại rồi lại chết đuối…

Suy nghĩ thôi cũng đáng sợ!

Hệ thống cũng sẽ không để tâm việc hắn sống không bằng chết!

Huống hồ có lẽ còn có cường giả muốn cắt hắn ra nghiên cứu, nhìn xem rốt cuộc tại sao hắn giết không chết.

Thậm chí rất có thể đem hắn đi làm vật liệu luyện đan, tỉ như cao thủ Ma đạo thích nhất lấy tinh huyết tu sĩ Trúc Cơ luyện đan…

Nhỡ đâu có tu sĩ ma đạo nào phát hiện bí mật của hắn, đem nhắn bắt nhốt lại, vậy thì cả đời Phương Trần phải liên tục moi tim móc thận ra cho người ta luyện đan…

Nghĩ tới đây, Phương Trần không khỏi kinh hồn bạt vía.

Cái này cũng thật đáng sợ!

Nhưng sau khi run sợ, hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng bạo gan…

Không đúng!

Người khác có thể lấy hắn ra luyện đan, vậy hắn có phải cũng có thể tự mình…Ừm?

“Đây cũng xem như rơi vào ma đạo rồi nhỉ?”

Phương Trần sờ cằm, hắn cảm thấy suy nghĩ này không phải là không thể được!

Đương nhiên!

Chưa tới thời khắc cùng đường mạt lộ, Phương Trần vẫn quyết định không làm trò này!

Ngày nào cũng cho bản thân mấy đao thì khó chịu lắm.

Phương Trần tạm thời gác lại suy nghĩ.

“Hiện tại không cần lo lắng sinh tử đấu nữa…”

Phương Trần sờ cằm: “Phía Khương Ngưng Y thì nhờ kỹ thuật diễn xuất ấn tượng, chắc hẳn nàng cũng sẽ không âm thầm nảy sinh tình cảm với ta.”

Tuy nói đánh bại Dực Hung cho hắn hình tượng tốt, nhưng nhờ phát huy kỹ thuật diễn xuất siêu thần lúc trước, không trở ngại Khương Ngưng Y tiếp tục ghét bỏ hắn.

Vấn đề không lớn, hắn vẫn còn ưu thế.

Hệ thống không hại được ta!

Phương Trần phủi mông đứng dậy: “Ta đi nghỉ ngơi đây, ngươi ngủ hậu viện đi.”

“Chờ đã, ngươi không tu luyện sao?”

Nghe vậy, Dực Hung đang điều tức chữa thương ngăn Phương Trần lại dò hỏi.

Những năm qua ở thú lao hắn cũng chứng kiến không ít tu sĩ.

Nhưng không có kẻ nào đi ngủ cả.

Ai không nhắm mắt liền vận khí tu luyện?

Tên Phương Trần này tại sao lại ngoại lệ?

"Tu luyện? Tu cái rắm! Tuổi này còn tu cái gì? Tuổi này là phải chơi biết không?”

Phương Trần ý vị thâm trường nói: “Thiên Đạo Trúc Cơ này của ta cũng là chơi bời mà thành.”

"Thật sao?"

Dực Hung nhất thời rung động.

“Tính cách phóng khoáng, đại đạo tự thông, muốn ngủ là ngủ, muốn chơi liền chơi, hà tất phải câu nệ tu luyện? Đế phẩm huyết mạch như ngươi cảnh giới rốt cục vẫn còn thấp, cho nên mới dừng ở Trúc Cơ ngũ phẩm!”

Phương Trần khinh bỉ lắc đầu sau đó vung tay áo rời đi.

Dực Hung nhìn bóng lưng Phương Trần, hồi tưởng lại cảnh tượng vừa nãy bản thân hết sức chiến đấu nhưng không cách nào thắng được hắn, nó không khỏi rơi vào trầm tư…

Một câu Thiên Đạo Trúc Cơ bao hàm thâm ý!

Chẳng lẽ Phương Trần nói đúng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK