Phương Cửu Đỉnh ở bên cạnh cũng đặt ngọc giản xuống, thở dài một hơi, ánh mặt lộ ra mấy phần mừng rỡ từ tận đáy lòng, khóe miệng cũng hiện lên nụ cười, không còn dáng vẻ nghiêm túc cùng phẫn nộ như vừa rồi…
Nhi tử không chỉ không rơi vào ma đạo, mà dường như còn rất thông minh thoát được một kiếp.
Rất tốt!
Rất hài lòng!
Không hổ là nhi tử ta!
Có điều sau khi bật cười, Phương Cửu Đỉnh lại cảm thấy dáng vẻ này không phù hợp hình tượng nghiêm phụ của mình, vội ho một tiếng, cũng len lén liếc nhìn Phương Trần cùng Ôn Tú.
Ừm!
Hai mẹ con đang tán gẫu, không phát hiện vẻ mặt của hắn!
Sau khi thở phào trong lòng, Phương Cửu Đỉnh chợt phát hiện bên cạnh còn có một con hổ béo vẫn đang im lặng, ngoan ngoãn ngồi đó.
Thời điểm Phương Cửu Đỉnh nhìn sang, thần sắc Dực Hung có chút hốt hoảng.
Nó tiến gần Phương Cửu Đỉnh, lộ ra tươi cười nịnh nọt!
Phương Cửu Đỉnh: ". . ."
Phương Cửu Đỉnh lập tức dùng ánh mắt cảnh cáo nó không được phép nói lung tung.
Dực Hung lộ ra ánh mắt cơ trí, chậm rãi gật đầu, hổ trảo vỗ vỗ ngực, vừa chỉ Phương Cửu Đỉnh ra hiệu ta đã biết!
Thấy Dực Hung rất biết điều, Phương Cửu Đỉnh thỏa mãn gật đầu.
Sau đó hắn lại nghĩ tới một chuyện khác, sắc mặt xiết chặt trở nên khó coi.
"Trần nhi!"
Phương Cửu Đỉnh kéo dài thanh âm hỏi.
"Chuyện gì?"
Phương Trần khó hiểu.
“Nếu ngươi biết đan phương này là giả, vì sao còn muốn ước chiến sinh tử đấu, ức hiếp một hài tử không nơi nương tựa?”
Phương Cửu Đỉnh cau mày nói.
Hắn đã từ chỗ Lâm Vân Hạc biết được gia thế Tiêu Thanh!
Biết Tiêu Thanh là một hài tử không nơi nương tựa, thiên tư còn cực kỳ hỏng bét!
ĐIều này khiến người làm cha làm mẹ như Phương Cửu Đỉnh và Ôn Tú lập tức cảm động, không ngừng thương tiếc.
Chính vì thế khi biết Phương Trần sinh sự với Tiêu Thanh, Phương Cửu Đỉnh không khỏi nổi trận lôi đình.
"Đầu tiên, ta không có ức hiếp!"
Phương Trần hùng hồn nói: "Nếu ta thật sự có ức hiếp hắn, chắc chắn sẽ có người ra quản!”
Ức hiếp sư đệ là tội lớn tại Đạm Nhiên tông!
Dựa vào trí nhớ nghiên cứu môn quy nhiều năm của nguyên chủ, Phương Trần theo bản năng mở miệng phản bác.
Nhưng Phương Cửu Đỉnh lại bĩu môi: "Thôi đi, ngươi nói không phải là không phải sao?"
"Ngươi cho rằng việc ngươi nghiên cứu lỗ hổng môn quy ta sẽ không biết sao? Lâm Vân Hạc quản lý toàn bộ Ánh Quang Hồ Sơn sẽ không biết sao?"
"Ngươi thật sự cho rằng Lâm Vân Hạc không bắt được ngươi phạm sai mới không thể quản ngươi sao?”
"Ta nói cho ngươi biết, hắn là cố ý không trị ngươi."
Phương Trần sững sờ.
Ý gì?
Phương Cửu Đỉnh nói: "Ngươi tuổi tác cũng không nhỏ, ta nói cho ngươi một sự thật."
"Là Lâm Vân Hạc cho rằng ngươi bị người khác ghét bỏ, tu vi lại không tốt, không khỏi dấy lên sóng gió, cảm thấy ngươi vừa vặn phù hợp làm đá mài dao cho đệ tử ngoại môn mới đặc biệt mặc kệ ngươi.”
Phương Trần: ". . ."
Khá lắm!
Hệ thống lấy ta làm đá kê chân cho khí vận chi tử còn chưa đủ.
Không nghĩ tới Lâm Vân Hạc ngươi mi thanh mục tú, ra vẻ đạo mạo cũng là hạng người thọc gậy bánh xe!
Có điều Phương Trần suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng không quan trọng.
Làm đá kê chân là nguyên chủ Phương Trần, không phải hắn!
Phương Cửu Đỉnh nói: "Trở lại chuyện chính, nhanh chóng đi giải trừ sinh tử đấu này cho ta.”
Phương Trần thấy Phương Cửu Đỉnh bắt mình giải trừ sinh tử không khỏi thầm than một tiếng.
Sinh tử đấu này cũng không thể giải trừ.
Hắn bây giờ còn đang muốn cầm đồ tốt đến cho Tiêu Thanh ăn, thuận tiện kiếm chút tu vi.
Nếu giải trừ, nhiệm vụ hệ thống sẽ tự động thất bại.
“Sinh tử đấu tạm thời không thể giải trừ!"
Phương Trần nói.
Phương Cửu Đỉnh nhíu mày: "Ngươi thật sự muốn giết hắn? Cho ta lý do!”
Nghe vậy Phương Trần thở dài một hơi.
Thôi vậy!
Lại ra tay một lần!
Phương Trần nghĩ tới đây ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, trở nên vô cùng thâm thúy, tựa hồ mang theo u sầu vô tận cùng phiền muộn, chậm rãi nói:
"Rất đơn giản, ta muốn giúp hắn!"
Nghe vậy ánh mắt Phương Cửu Đỉnh chấn động, lộ ra thần sắc khó tin, kinh ngạc nói: "Giúp hắn?"
"Không sai, chính vì giúp hắn!"
Phương Trần chậm rãi đứng dậy, ngửa đầu một góc bốn mươi lăm độ, mang theo chút suy tư nhàn nhạt…
Mà Ôn Tú thấy thế thần sắc cũng chấn động.
Kỹ năng diễn xuất của nhi tử sao lại tệ không khác gì cha hắn như vậy?
Ôn Tú thông tuệ nhường này, công phu gà mờ của Phương Trần lừa đứa bé như Tiêu Thanh còn được, muốn lừa lão giang hồ như nàng, đúng là nằm mơ!
Thời điểm Ôn Tú nghe được Phương Trần nói bốn chữ “ta muốn giúp hắn”, nàng lập tức kịp phản ứng, lời kế tiếp một chữ nàng cũng không nghe.
Trận sinh tử đấu này, Phương Trần khẳng định còn lý do chưa nói!
Có điều không quan trọng!
Nhi tử không nói, làm mẹ tự mình tra một chút liền biết rõ.
Nếu Tiêu Thanh không sai, nàng sẽ xách Phương Trần đi trừng trị.
Nếu Tiêu Thanh phạm sai lầm, vậy liền thành thật gánh trách nhiệm, trả giá đúng cho sai lầm của hắn…
"Ngươi dùng sinh tử đấu giúp hắn như thế nào?"
Mà Phương Cửu Đỉnh lại quát lạnh nói: "Đừng mơ gạt được ta!”
Nhưng nhìn thần sắc dao động của hắn, hiển nhiên Phương Cửu Đỉnh bắt đầu tin lời Phương Trần. . .
Ôn Tú bên cạnh thấy vậy không khỏi sững sờ, đôi mắt hơi trợn to.
Tiếp đó nàng rơi vào trầm tư…
Bỏ đi.
Tướng công bình thường cũng là người khôn khéo, giờ phút này lại ngu dốt như thế, nguyên nhân hẳn là sủng ái nhi tử. . .
Ôn Tú mím môi, nỗ lực không để cho mình bật cười, trong mắt cất giấu cưng chiều, bắt đầu nghiêm túc nhìn Phương Trần biểu diễn.
Phương Trần còn không có ý thức được mẫu thân đã phát hiện ra được, còn đang ổn định tâm tình, nhàn nhạt nói với Phương Cửu Đình:
“Sau khi gia tộc Tiêu Thanh bị hủy diệt, tinh thần hắn xuống dốc, ngày ngày không chịu tu luyện, nếu như không có người kích thích hắn, chẳng phải hắn sẽ ngày càng trầm luân sao?”
"Cho nên vì giúp hắn, ta tận lực tiếp cận hắn, nhục nhã hắn, đả kích hắn, giúp hắn một lần nữa kích phát đấu trí!"
"Hiện tại hắn vì chiến thắng ta mà bắt đầu khắc khổ tu luyện, nghe nói bây giờ đã là Luyện Khí tầng bốn!"
Lời này vừa nói, thân thể Phương Cửu Đỉnh chấn động: "Thật sao?"
"Người có thể đi hỏi chính Tiêu Thanh!”
Phương Trần nét mặt bình tĩnh, chậm rãi mở miệng.
Đồng thời trong lòng hắn mừng rỡ như điên.
Hắn đã thấy thần sắc chấn kinh của Phương Cửu Đỉnh, còn có nét mặt ấm áp nghiêm túc kia…
Hiển nhiên đã hoàn toàn tin lời hắn.
Phương Trần trong lòng đắc ý.
Như thế Phương Cửu Đỉnh sẽ không cưỡng ép lôi kéo hắn đi tìm người giải trừ sinh tử khế!
Phương Trần khó tin nói: “Nhưng… nhưng vì sao ngươi lại muốn giúp hắn? Ngươi có biết ai cũng nói ngươi đang ức hiếp Tiêu Thanh không?”
"Ngươi bị mắng đến máu chó đầy đầu, ngươi có biết không?"
Hành động của nhi tử làm hắn chấn kinh.
Vì trợ giúp Tiêu Thanh mà âm thầm gánh chịu bị bêu danh.
Không khỏi quá lương thiện! ! !
Đây mới là binh sĩ Phương gia!
Lúc này Ôn Tú thu hồi ánh mắt, nhịn không được quay đầu loay hoay chỉnh đốn trà cụ trên bàn, phát hiện không có trà cụ bèn chuyển sang bình hoa…
Không phải!
Nơi này tại sao lại còn giày vò người ta hơn cả chiến trường Thiên Ma cơ chứ?
Đối mặt chất vấn của Phương Cửu Đỉnh, Phương Trần chậm rãi nói: “Bị chửi thì đã sao?”
“Người từng ướt mưa mới biết thời điểm trời mưa ngươi hi vọng có người giúp ngươi che dù đến mức nào!”
Lời này vừa dứt, Phương Cửu Đỉnh như bị sét đánh, kinh ngạc nhìn hắn.
Mà Ôn Tú lại dừng tay, quay đầu hốt hoảng nhìn Phương Trần.
Thấy thần sắc của ông bà bô, trong lòng Phương Trần khặc khặc cười to.
Ha ha!
Tuyệt sát!
Câu nói này uyển chuyển biểu đạt bản thân thuở thiếu thời tư chất cực kém, không chiếm được sủng ái của phụ mẫu, từ đó có thể khiến Phương Cửu Đỉnh và Ôn Tú trong lòng áy náy không thôi!
Nói không chừng còn làm cho bọn họ vô cùng khổ sở. . .
Thỏa mãn!
Quả nhiên là vậy.
Ánh mắt Ôn Tú lúc này đỏ lên.
Nhưng trong mắt nàng không có khổ sở mà là vui vẻ.
Bên trong lệ quang trong suốt là niềm vui ngập tràn!
Lời của Phương Trần tuy rằng rất gượng, kĩ thuật diễn xuất cũng chẳng ra sao!
Nhưng nàng không quan tâm.
Nàng rất vui vẻ!
Vui vì nhi tử có thể nói như thế với mình.
Nàng nghe được Phương Trần đang oán trách nàng và Phương Cửu Đỉnh.
Nhưng chính vì thế nàng mới vui đến phát khóc.
Bởi vì hai mươi mấy năm qua Phương Trần chưa bao giờ mở lòng với bọn họ!
Đừng nói oán trách, đến chào hỏi cũng khó mà mở miệng.
Trông thấy bọn họ, hắn giống như không có miệng, cả ngày trầm mặc.
Nhưng hiện tại lại nói cho bọn họ những tủi hờn, ấm ức, thậm chí oán trách, Ôn Tú nào có thể không vui?
Dù sao khúc mắc giữa mẹ con bọn họ sợ nhất chính là không có cơ hội hóa giải!
Hiện tại cơ hội lại xuất hiện!
Ngay lúc này Ôn Tú đột nhiên rất cảm tạ nhị thúc mẫu của Phương Trần là Nghiêm Hàm Vân.
Nếu không phải ả tính kế Ôn Tú và Phương Cửu Đỉnh, nàng đến năm nào tháng nào mới có được cơ hội này?
Nghĩ tới đây trong lòng Ôn Tú âm thầm lập lời thề.
Nghiêm Hàm Vân, lão nương trở về chỉ đánh ngươi hai mươi chín ngày, không đánh ngươi một tháng!