Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên лhayhȯ
Chương 14: Chờ tôi cứu mạng?
Từ Văn Sơn đang ờ trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện, sau khi nghe bác sĩ thông báo tình trạng, Từ Văn Sơn trực tiếp chửi bới một tên vệ sĩ.
Người vệ sĩ không dám lơ là, đem sự tình từ đầu đến cuối thuật lại.
Sau khi nghe xong, Từ Văn Sơn ánh mắt sắc như dao nhìn người vệ sĩ nói: “Đôi cẩu nam nữ kia đâu?”
“Chúng tôi nóng lòng muốn đưa thiếu gia đi bệnh viện… Chắc hẳn… vẫn ở Giang gia.” Vệ sĩ run
rầy nói.
“Vậy thì các người còn thất thần làm già vậy, kêu người đến Giang gia! Nếu Hiếu Phi có chuyện gì bất trắc, tôi liền để toàn bộ Giang gia chôn cùng!” Từ Văn Sơn hung dữ nói.
“Mã đội trường? Tại sao lại đến Vân Đỉnh sơn trang? Không phải muốn điều tra tôi sao?”
Thẩm Hạo nhìn chiếc xe đang đậu dưới chân núi Vân Đỉnh sơn trang, ngạc nhiên hỏi.
Mã Uy lắc đầu nói: “Tôi chỉ là phụng mệnh làm theo.”
Hắn thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết thân phận của Thẩm Hạo trước mặt, còn cần đích thân đội trưởng đội đặc chủng hắn đến Thông thành mời.
Tuy nhiên, hắn cũng biết, chuyện không nên hỏi, tuyệt đối sẽ không lắm miệng. Sau khi giao người cho an ninh của Vân Đỉnh sơn trang, hắn trực tiếp rời đi.
Thẩm Hạo biết nhân viên bảo vệ của Vân Đỉnh sơn trang trước
mặt, ngơ ngác hỏi anh ta đang xảy ra chuyện gì.
“Hứa lão tiên sinh đang chờ cậu cứu mạng, hôm qua cậu rời đi, tôi không giữ lại, suýt nữa đã đem chén cơm của mình đổ đi.” Đội trưởng đội an ninh trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Chờ tôi cứu mạng?” Thẩm Hạo không hiểu hỏi lại.
“Chúng ta hãy nói chuyện trong khi đi, tất cả họ đang đợi cậu ở sơn trang.” Đội trưởng đội an ninh làm một cử chì mời.
Vừa tới cửa sơn trang, đã thấy mọi người Hứa gia đợi sẵn ở cửa.
Thấy vậy, Hứa Trọng Ung đi về phía trước hai ba bước, trực tiếp nắm tay Thẩm Hạo: “Thẩm tiên sinh, chúng tôi chờ cậu đã lâu.”
“Ngày hôm qua, tôi cũng không biết lão gia bệnh nặng, nếu đã không lập tức rời đi, hiện tại đi xem lão gia đi.” Thầm Hạo đã biết sự tình, cũng không có quanh co lòng vòng nói thẳng.
Trong phòng, Thẩm Hạo nhẹ nhàng đặt tay lên tay Hứa Đức Uyên.
ông ấy đã hôn mê, các chức năng sống của ông gần như kiệt quệ.
Nếu không có sự hỗ trợ của cổ duy trì mạng sống trong cơ thể ông, đã sớm không trụ nổi.
Chì là Cổ duy trì mạng sống cũng có giới hạn tuổi thọ, khoảng 15 năm, một người có thể sử dụng hai lần trong đời, nghĩa là cùng lắm chỉ có thể kéo dài 30 năm.
Muốn cứu ông ấy, thực ra rất đơn giản, chỉ cần cổ duy trì mạng sống đem ra ngoài, dùng máu tươi có Đồng Mệnh cổ đến nuôi dưỡng liền có thể.
Khó khăn duy nhất bây giờ là Đồng Mệnh cổ của Thẩm Hạo không thể tách rời, nếu ép Đồng Mệnh Cổ của anh ra ngoài, nó cũng sẽ gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho sức mạnh cổ của anh , tạm thời sẽ không thể sử dụng sức mạnh cỗ để điều khiển cổ trùng trong cơ cơ thể của mình.
Tuy nhiên, nếu anh không ra tay, Hứa Đức Uyên trước mặt sẽ
không tồn tại được ba ngày nữa.
“Thẩm tiên sinh, thế nào rồi? Tình hình của ba tôi thế nào rồi?” Hứa Trọng Ung nhìn thấy Thẩm Hạo cau mày, sau đó lắc đầu, thực sự không nhịn được thấp giọng hỏi.
“Có thể cứu được … nhưng cần thời gian. Ngoài ra, trong quá trình thi triển thuật của tôi, không ai trong số các người được bước vào.”
Sau một thời gian cân nhắc,
Thẳm Hạo quyết định cứu.
Anh nhìn ra được,ngay cả Hứa
Đức Uyên hay Hứa Trọng Ung đều không phải là những người bình thường.