Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên лhayhȯ
Chương 29: Quên đi, đừng chấp anh ta
“Mẹ nó, cậu không phải rất mạnh miệng sao? Đang che giấu cái gì?” Phương Tuấn cười nói, chỉ vào Thẩm Hạo.
Thẩm Hạo phớt lờ anh ta.
“Quái, bọn họ không có bệnh truyền nhiễm, đúng không …” Thẩm Hạo lúc này mới chạy tới, dừng lại chỉ vào một ít vệ sĩ như khỉ.
Phương Tuấn vẻ mặt khó coi nhìn đám vệ sĩ: “Các anh làm gì vậy? Đánh anh ta cho tôi.”
“Thiếu gia … ngứa … ngứa …” Vệ tiên sinh gãi gãi da.
“Đi mau lên… thật xấu hổ.” Phương Tuấn đột nhiên cảm thấy mất hết thể diện, xua tay nói.
Bốn vệ sĩ vừa đi vừa cào, trông họ buồn cười cực kỳ.
“Phương Tuấn, cậu ta là nông dân, không có học thức. Chúng ta cũng không chấp nhặt với hắn … Bà nội đã lâu không gặp con.” Hạ Tri Thu bước đến, trực tiếp giải vây cho Phương Tuấn.
Giang Hâm thấy Thẩm Hạo
không bị thiệt thòi, kéo anh lại, nhỏ giọng nói: “Quên đi, đừng chấp anh ta.”
Phương Tuấn cũng là một người có thể co được duỗi được, bước xuống bậc thang do Hạ Tri Thu đưa ra, nhìn Thẩm Hạo khinh thường nói: “Bà nội, bà nói đúng … Chó cắn người, chúng ta không thể cắn chó.”
Hạ Tri Thu vẫy tay với gia đình Giang Trị Công, ra hiệu cho họ ra ngoài.
“Bà nội, đừng để họ đi. Con đến lần này là vì ba con yêu cầu con
mang tin xấu tới. Ba nói với mọi người chuẩn bị sớm. Miễn cho đến lúc đó, chân tay luống cuống không xử lý kịp.” Phương Tuấn trào phúng ám chì nhìn Giang Hâm và Thẩm Hạo.
Nghe thấy tin xấu, vẻ mặt Hạ Tri Thu lập tức khó coi, vô thức nhìn Giang Hâm và Thẩm Hạo nói: “Tin xấu? Lại liên quan đến
chúng sao?”
Phương Tuấn gật đầu nói: “Đúng vậy, liên quan đến bọn chúng. Từ gia đã tìm được Loan gia ở Thịnh Kinh thả ra tin tức. Sau bữa tiệc sinh nhật của lão gia Hứa, sẽ đến giải quyết với gia đình Giang gia của bà.”
“Loan gia?” Hạ Tri Thu ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, thực lực của Loan gia và Hứa gia có thể nói là tương xứng. Thậm chí còn cao hơn một số mặt, quan hệ giữa hai nhà vẫn luôn tốt. Một khi Loan gia lên tiếng, Hứa gia cũng sẽ không nói gi. Hứa gia sẽ không vì mọi
người mà trở mặt với nhà Loan gia, đến lúc đó không có Hứa gia chẻ chở, mọi người sẽ không còn nơi nương tựa … Giang gia chết chắc. Vậy nên, ba con có ý là, thừa dịp hiện tại đuổi họ ra khỏi Giang gia, phân rõ giới hạn.” Phương Tuấn ngắn gọn nói tóm tắt ý đồ anh ta đến đây.
Hạ Tri Thu nhìn Phương Tuấn và nói: “Nếu chúng ta đuổi họ ra khỏi Giang gia, Từ gia sẽ bỏ qua chúng ta?”
Phương Tuấn nhìn Hạ Tri Thu nói: “Không phải có Phương gia của chúng con sao? Gia đình
Phương gia của con vẫn có chút ảnh hưởng ở Thông thành. Ông con vẫn có thể nói chuyện với Từ Văn Sơn.”
Hạ Tri Thu gật đầu lia lịa, luôn miệng nói không sai.
Mẹ kế của Giang Hâm, Ngô Văn Tú, đứng bên cạnh Hạ Tri Thu, cay đắng nói: “Mẹ, mẹ phải cắt đứt quan hệ với chúng, bọn con cũng cắt đứt quan hệ với chúng …”
Nói xong liền kéo Giang Trị Công.
Giang Trị Công, người trước giờ
vô dụng, nghiêm khắc nói với Ngô Văn Tú: “Nếu muốn đoạn tuyệt, bà đoạn tuyệt một mình đi. Lần này, tôi sẽ không lại để con gái của tôi ấm ức.”
Ngô Vãn Tú ngay lập tức bắt đầu khóc lóc om xòm: “Tại sao cuộc sống của tôi lại cay đắng như vậy…”