• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Văn Sơn cũng không có ý định lòng vòng vào vấn đề chính.”Có một tin tốt, Vân Đỉnh sơn trang đã lên tiếng, muốn tìm một người tên là Thẩm Hạo ở Thông thành. Không phải con có rất nhiều bạn bè sao? Nhanh đi tìm thử, bằng mọi giá phải tìm được, vậy thì Vân Đỉnh sơn trang nợ chúng ta một ân huệ.”


"Vân Đỉnh sơn trang đang tìm người? Chúng ta có thể tìm người mà họ không tìm được sao?" Từ Hiếu Phi có chút nghi ngờ hỏi.


"Thế lực của Hứa gia chúng ta cũng khá lớn ở Thông Thành, huống chi việc tìm người còn rườm rà. Hơn nữa, tin tức này cũng chỉ có một số gia tộc biết được. Bọn họ đều muốn tự mình tìm người tên Thẩm Hạo, sau đó cho Hứa gia một cái ân tình, cho nên phong tỏa tin tức này.”Từ Văn Sơn đáp.





Từ Hiếu Phi gật đầu nói: "Ba, con biết. Ngoại trừ tên của người đó là Thẩm Hạo, còn có manh mối nào khác không?"


Từ Văn Sơn lắc đầu nói: "Nếu dễ tìm như vậy, Hứa gia có phải nhờ người khắp Thông thành tìm không?"


Từ Hiếu Phi gật đầu, không nói gì.


Hắn ta liếc nhìn Chú Hình bên cạnh Từ Văn Sơn: “Chú Hình, cô ta..."


"Cậu đi làm những gì cần làm, không cần lo lắng chuyện này."


Từ Hiếu Phi hậm hực gật đầu, không nói gì, xoay người rời đi.



VietWriter



...


"Bác tài, dừng lại! Không đi chỗ vừa nãy nói nữa, bác tấp xe vào, dừng một chút" Thẩm Hạo ngồi ở trong xe, cau mày nói với tài xế.


Tài xế liếc nhìn Thẩm Hạo nói: "Dừng bao lâu? Nếu dừng lâu phải thêm tiền."


Thẩm Hạo không nói nhiều, trực tiếp lấy ra một trăm tệ đưa cho tài xế.


Tài xế mặt mày hớn hở trong nháy mắt ngừng nói.


Khi ở trong phòng bảo vệ của Vân Đỉnh sơn trang, Thẩm Hạo đột nhiên phát hiện ra Đồng Mệnh Cổ trong cơ thể Giang Hâm đã khôi phục liên lạc với Đồng Mệnh Cổ trong cơ thể anh, đồng thời ngay lập tức anh cảm thấy tính mạng của Giang Hâm gặp nguy hiểm.


Dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh không dám chậm trễ.


Vốn dĩ muốn xông tới vị trí vừa mới cảm nhận được, nhưng hiện tại lại cảm giác được vị trí của Giang Hâm lại chuyển động.


Sau nửa giờ trôi qua, anh ta dựa vào liên hệ của Đồng Mệnh Cổ để xác nhận xem Giang Hâm hiện đang ở đâu.


Anh ta tìm thấy một bản đồ của thành phố trong túi vải của mình, trong thời gian ngắn tìm thấy một địa điểm.


“Tới nơi này.” Thẩm Hạo nói, chỉ vào địa điểm trên bản đồ.


Người tài xế liếc nhìn, không nói một lời, khởi động xe.


...


Trong một căn phòng ở tầng hầm của hộp đêm Hối Hào.


Từ Văn Sơn đã nói rất rõ ràng, vấn đề này có ảnh hưởng đến bộ mặt của Hứa gia.


Chú Hình không có chút áp lực nào, trong số nhiều đối tượng bị thẩm vấn, Giang Hâm chắc chắn là người non nớt nhất.


Chú Hình trói Giang Hâm vào ghế, trực tiếp dội một xô nước đá lên người cô.


Thấy Giang Hâm giật mình tỉnh dậy, Chú Hình mặt không chút biểu cảm nói với Giang Hâm.


"Giang tiểu thư, tôi căn bản không định tổn thương cô, nhưng nếu cô không nói ai là người khiến cô có thai? Tôi chỉ có thể làm ra tay."


Vừa nói, hắn ta vừa cầm trên tay một vài chiếc kim châm, dùng cồn lau qua.


"Tôi không mang thai... tôi không ... a ..."


Chú Hình không cho Giang Hâm cơ hội giải thích, hắn lấy một cây kim cắm thẳng vào móng tay của Giang Hâm.


Động tác của hắn mượt mà và uyển chuyển, không hề có chút chần chừ.


Nhặt lên cây kim thép thứ hai, hắn liếc nhìn Giang Hâm.


Trước khi Giang Hâm có thể trả lời, đôi mắt của cô ấy dường như đã nói cho Chú Hình câu trả lời.


"A! ~"


Nương theo lấy từng đợt tiếng kêu thảm thiết, chú Hình mặt không thay đổi đứng trước mặt Giang Hâm.


"Nếu như muốn nói, bất cứ lúc nào đều có thể nói với tôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK