• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên лhayhȯ


Chương 22: Thẩm Hạo gật đầu, rón rén đi tới
Mặc dù Hứa Trọng Ung đã đảm bảo rằng Giang Hâm sẽ không có việc gì, nhưng bây giờ Đồng Mệnh cổ của anh đang ở trạng thái ngủ đông, vô pháp cảm nhận
được tình hình của Giang Hâm, điều này khiến anh có chút không an tâm.
“Tiểu thần tiên, còn một chuyện nữa mong cậu đồng ý.” Hứa Đức Uyên ấp úng nói với Thẩm Hạo.
Thẩm Hạo ra hiệu cho Hứa Đức Uyên nói thẳng, nếu như anh có thể giúp được, nhất định sẽ giúp.
“Nửa tháng sau, tôi chuẩn bị tổ chức đại thọ, hy vọng lúc đó cậu sẽ tới tham gia cùng tôi.”
“Không có vấn đề gì, nhưng sư phụ con đã nói, đừng để chúng ta
dính líu quá nhiều, ông không sợ lửa dính vào người sao?” Thẩm Hạo hỏi Hứa Đức Uyên.
Hứa Trọng Ung vừa cười vừa nói: “Tôi chuẩn bị tổ chức bữa tiệc sinh nhật này. Sẽ có rất nhiều người đến, cũng sẽ mời một số người từ Thông Thành, con là vị cứu tinh của chúng ta. Nếu không đến, tôi tổ chức bữa tiệc này cũng không có chút ý nghĩa nào.”
“Được rồi, con đồng ý với chú.” Thẩm Hạo gật đầu đồng ý, nữa tháng sau, cổ thuật của anh hẳn là có thể khôi phục bảy tám phần.
Nói xong, anh rời đi.
Hứa Đức Uyên yêu cầu Hứa Trọng Ung đích thân tiễn anh trở lại bệnh viện.
“Lão gia, tiểu thần tiên này có phải là đứa nhỏ mà Thẩm lão thần tiên mang theo bên mình không?” Lý Toàn chờ Thầm Hạo rời đi mới hỏi.
Hứa Đức Uyên gật đầu nói:
“Đúng vậy! Là đứa bẻ đó, tiểu hài tử này trên lông mày có nốt ruồi son. Lão thần tiên ban đầu gọi nó là thiếu gia, còn tự xưng bản thân là lão nô … cũng có thể tưởng
tượng được rằng vị tiểu thần tiên này thân phận thực sự kinh khủng như thế nào.”
Nói rồi Hứa Đức Uyên lâm vào trầm tư, một lúc sau mới nói với Lý Toàn: “Con đi thông báo một tiếng, để tất cả những thành viên cốt cán của Hứa gia đến đây.”
Lý Toàn thông suốt gật đầu, không hỏi nhiều, đã biết Hứa Đức Uyên định làm gì.
Thẩm Hạo trở lại bệnh viện, y tá chuyên phụ trách nói cho anh
Giang Hâm đã tỉnh lại một lần, lúc này lại ngủ thiếp đi.
Thẩm Hạo gật đầu, rón rén đi tới.
Khuôn mặt của Giang Hâm vẫn còn sưng đỏ, có những chỗ đã chuyển tím xanh. May mắn thay, bác sĩ nói rằng tất cả vết thương đều là ngoài da, chỉ cần tịnh dưỡng thật tốt sẽ khỏi.
Giang Hâm ngủ không sâu, tiếng bước chân của Thẩm Hạo mặc dù đã được khống chế rất nhẹ, nhưng cô vẫn nghe thấy.
Cô đã được đưa đi điều trị, nhưng những gì cô ấy trải qua trong hai ngày qua, khiến cô ấy cảm thấy như một con chim sợ hãi.
Nhìn thấy là Thẩm Hạo, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại ờ đây?”
Thẩm Hạo khẽ cười, nhẹ nói: “Lão gia Hứa gia bị bệnh, cần máu của đôi nam nữ làm mồi thuốc, tình cờ là của hai chúng ta, cho nên người Hứa gia sắp xếp cho chúng ta ờ đây.”
Hứa Đức Uyên nghĩ đến cái cớ này, bọn họ đại khái là vì lo lắng
tìm Thầm Hạo, hiện tại đang tìm một lý do thích hợp để làm suy yếu thân phận của Thẩm Hạo.
Lý do này nghe có vẻ hợp lý.
Giang Hâm cũng không nghi ngờ, mà là lo lắng hỏi: “Vậy thì bà và mọi người…”
“Đừng lo lắng, máu của chúng ta hình như thực sự đã cứu lão gia nhà họ Hứa, Từ gia sẽ không dám đả đụng đến chúng ta nữa.”
Giang Hâm thở phào nhẹ nhõm, gật đầu.
Cô không hoài nghi điều gì, sau khi Hứa gia lên tiếng, Từ Văn Sơn lạl dám ra tay với Giang gia.
Bởi vì biệt thự của Giang gia ở trung tâm thành phố đã bị nhà họ Từ đập phá.
Sau khi tất cả thành viên Giang gia đến bệnh viện kiểm tra, tất cả đều chuyển đến nhà tổ tiên của Giang gia ở vùng quê Thông thành.
“Bà ơi, lần này bà bị đồ nhà quê đó lừa gạt rồi, anh ta không phải là một nhân vật lớn gì … hai vợ chồng bọn họ may mắn thôi.” Giang Càn vẫn còn vài vết thương trên mặt, mặt mày hớn hở nói.
Hạ Tri Thu ngồi trên ghế bành, cau mày nói với Giang Càn: “Con đang nói bậy bạ gì đó?”
“Thật… bà ơi, con vừa nhận được tin từ mấy người bạn. Hứa lão gia bệnh nặng, đại sư Hứa gia tính ra cần một máu của một nam một nữ làm thuốc. Mà bát tự của đôi cẩu nam nữ Giang Hâm đúng lúc là người mà Hứa gia cần tìm, bởi vậy Mã Uy mới đem đồ nhà quê đi trước, sau đó Chủ tịch Hứa Trọng Ung mới đến giúp chúng ta giải vây rồi đưa Giang Hâm đi.” Giang Càn dùng biểu cảm phong phú tường thuật lại.
Khuôn mặt của Hạ Tri Thu phi thường khó coi, bà nói với Giang Càn: “Không thể … không thể. Ông của con đã nói rõ ràng rằng
vị hôn phu của Giang Hâm có bối cảnh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK