• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người trong Hứa gia đều vô thức cúi đầu, bọn họ chưa từng thấy lão gia biết sợ hãi chuyện gì, sao có thể căng thẳng như vậy.


Hứa Đức Uyên nói xong, cả người cũng hoàn toàn mất đi bộ dạng vừa rồi, trên mặt vô hồn.


"Ba, người bình tĩnh đi, vị kia vừa rời đi không lâu, nhất định có thể tìm được cậu ta."


Sau khi Hứa Trọng Ung an ủi, liền đưa đám người Hứa gia ra khỏi phòng ngủ nói: "Tôi chắc không cần phải nói thêm về mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Chúng ta phải vận dụng các mối quan hệ để tìm được người. Nếu như lão gia thực sự ra đi vào thời điểm này Hứa gia của chúng ta thiệt hại như thế nào, các người so với tôi đều hiểu rõ ràng hơn.”





Tất cả mọi người nghiêm túc gật đầu.


"Anh à, nghe nói rằng một chàng trai trẻ khoảng đôi mươi, thực sự có thể cứu ba sao? Có thể hay không là một kẻ lừa đảo từ đâu đó."


Hứa Trọng Ung lạnh lùng lắc đầu, không có trả lời.


Trong lòng hắn ta cũng không nắm chắc.


Trước đó, Hứa Đức Uyên yêu cầu ông ta ta tìm Thẩm Thiên Lâm.


Ông đã kiểm tra người tên Thẩm Thiên Lâm, nhưng không tìm thấy người nào như vậy.


Ông không biết tại sao ba ông ta, lại mê tín người tên Thẩm Thiên Lâm như vậy, huống chi lần này chỉ là đệ tử của người đó.



VietWriter



Tuy nhiên, tình trạng của Hứa Đức Uyên rất nghiêm trọng, tất cả các phương pháp dùng được đều đã thử, trừ cách này cũng không còn cách nào khác.





Hừ ...


"Từ Hiếu Phi, làm ơn ... đừng ... đừng..."


"Từ Hiếu Phi, tôi thật sự không có làm..."


"Từ Hiếu Phi, tôi làm ma sẽ không bỏ qua cho anh."


Sơn trang Từ gia


Giang Hâm bị xích tứ chi thành hình chữ Đại.


Có một chiếc gương soi toàn thân đặt đối diện cô.


Trước mặt cô là một người đàn ông cầm một chiếc máy xăm cầm tay.


Người đàn ông xăm dòng chữ "Tôi là nghiệt chủng" trên bụng của cô.


Từ Hiếu Phi nhìn bốn chữ này, hài lòng gật đầu.


“Tiếp tục xăm dòng chữ ‘Tôi là kỹ nữ' trên lưng cô ta."


"Từ Hiếu Phi! Anh giết tôi, không cần sỉ nhục tôi nhiều như vậy."


Từ Hiếu Phi cười xấu xa, trực tiếp bóp cổ Giang Hâm, vẻ mặt ngoan lệ: “Đồ đĩ điếm, cô nhất định sẽ chết. Nhưng là, không phải bây giờ..."


"Tiếp tục đi. Sau khi xăm xong sau lưng, nếu ta vẫn không muốn nói thì chụp thuốc mê, xăm lên mặt cô ta hai chữ ‘tiện nhân’!"


Từ Hiếu Phi tặng cho Giang Hâm một cái tát, nói với thợ xăm.


"Nhiều hình xăm cùng một lúc như vậy, tôi sợ cơ thể của cô ấy ..."


"Sau khi làm xong, tôi sẽ cho anh một triệu. Hơn nữa, có chết cũng không cần anh chịu trách nhiệm" Từ Hiếu Phi nói với thợ xăm.


"Tôi sẽ không để cho anh thành công ..." Giang Hâm sắc mặt lạnh lùng, lập tức thè lưỡi hung hăng cắn xuống.


Từ Hiếu Phi phản ứng rất nhanh, trực tiếp bóp chặt hai má Giang Hâm, thuận thế nhét khăn tay vào bên trong miệng, hung hăng quăng thêm cái tát nói: "Tôi đã nói, cô có thể chết không? Tôi là người quyết định."


Nói xong, anh tìm một chiếc khăn khác lại nhét vào miệng cô.


Đông đông đông ~


“Ai?” Từ Hiếu Phi không nhịn được hướng ra cửa hỏi.


"TÔI."


Từ Hiếu Phi vội vàng ra mở cửa, khuôn mặt vốn gớm ghiếc của anh ta lập tức trở nên dịu dàng, đối với một người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ điền đứng ở cửa nói.


"Ba, tại sao ba lại ở đây?"


Người đàn ông này chính là người đứng đầu Từ gia, Từ Văn Sơn.


Từ Văn Sơn liếc nhìn về phía trong phòng: “Hiếu Phi, ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi. Loại chuyện này, con không cần tự mình ra tay."


"Ba, con không tức giận lắm. Con cũng không làm vậy ..." Từ Hiếu Phi nhu thuận cười một tiếng đáp.


"Cô ta còn chưa nói?"


Từ Hiếu Phi gật đầu.


"Được rồi, lát nữa ba sẽ để chú Hình đưa cô ta đi, chú Hình không ai không thể thẩm tra. Có một là tin vui cho Từ gia của chúng ta."


Từ Hiếu Phi bất giác liếc nhìn người đàn ông chỉ cao có 1,5 mét, mặt mũi đều sẹo, nhìn thoáng qua mũi ưng trên mặt Từ Văn Sơn, trên lưng không khỏi có cảm giác ớn lạnh. Thu hồi ánh mắt, hỏi Từ Văn Sơn: “Tin tức tốt?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK