• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là nơi hội tụ nhiều đại nhân vật ở Viêm Hạ, cũng là nơi dưỡng lão của Hứa lão tiên sinh.


Không hề khoa trương khi nói, Hứa tiên sinh của Vân Đỉnh sơn trang chỉ cần lên tiếng, cũng đủ khiến cả Thông thành long trời lở đất.


Thẩm Hạo lần đầu tiên tới đây, cự nhiên không biết chuyện này.


"Bác tài, ông tại sao không đi? Muốn trả tiền trước sao?"





Vừa nói, anh vừa rút tiền ra đưa cho tài xế taxi.


Tài xế cầm tiền, kiểm tra lại nhiều lần.


Bởi vì là phiên bản tiền cũ, đã hơn mười năm không lưu thông trên thị trường.


“Em trai, cậu từ trên núi xuống à. Số tiền này, cũng hiếm thấy, còn có, cậu muốn đi Vân Đỉnh sơn trang sao?” Kiểm tra tiền xong, liền xác nhận điểm đến với Thẩm Hạo.


Thẩm Hạo gật đầu nói phải.


Người tài xế lúc này mới khởi động xe, không nói gì thêm.



VietWriter



Đối với hắn ta, có tiền là được.


Dù sao, mỗi năm cũng có một số người điên nói họ là người thân của Hứa lão tiên sinh.


Sau khi đến chân núi Vân Đỉnh, tài xế taxi bị một nhóm nhân viên an ninh dùng súng chặn lại.


Người tài xế sợ hãi lắp bắp nói: "Cậu ấy ... cậu ấy ... cậu ấy nói là đến gặp Hứa lão tiên sinh."


"Tôi tới đây để tìm Hứa Đức Uyên. Làm phiền thông báo giúp tôi một tiếng, tôi là học trò của Thẩm Thiên Lâm." Vẻ mặt Thẩm Hạo vẫn như thường, sau khi xuống xe, anh nói với bảo vệ cầm súng đứng đầu.


Nhân viên bảo vệ đứng đầu có thể coi là người trải sự đời, thấy Thẩm Hạo tuy ăn mặc rách rưới nhưng sự điềm tĩnh mà anh thể hiện, cũng vô cùng hiếm thấy.


Sau khi đánh giá một phen, lịch sự mời Thẩm Hạo vào phòng bảo vệ.


Trong biệt thự tại Vân Đỉnh sơn trang, không khí có chút căng thẳng.


Trên giường trong phòng ngủ là một ông già sắp chết.


Ông già này chính là Hứa Đức Uyên, bên cạnh ông vây đầy người.


Những người này là trụ cột từng ngành sản xuất ở Viêm Hạ.


“Ba, để Hoa tiên sinh xem qua.” Một người đàn ông có khuôn mặt chữ điền lo lắng nói với Hứa Đức Uyên.


Hứa Đức Uyên lắc đầu, yếu ớt nói: "Trọng Ung ... Trọng Ung ... trở về rồi sao?"


Một khuôn mặt tuấn tú, người đàn ông trung niên với mái tóc bạc phơ bước tới .


"Ba, con ở đây."


"Ba ... ba bảo con ... bảo con tìm Thẩm Thiên Lâm, Thẩm tiên sinh ... tìm được chưa?"


Hứa Trọng Ung lộ ra một chút bối rối nói: “Con xin lỗi ba, không tìm thấy. Nhưng Hoa tiên sinh mà con mời đến có thể nói là thầu thuốc số một số hai ở Viêm Hạ. Ông ấy...”


"Bệnh của ta ... ngoại trừ Thẩm tiên sinh không ai có thể chữa khỏi . Thôi ... Số của ta chỉ tới đây đã tận." Sau khi Hứa Đức Uyên cắt ngang, ông thở dài thườn thượt, không cam lòng nhắm mắt lại.


Có tiếng gõ cửa dồn dập lên cửa.


Mọi người có mặt đều lộ ra vẻ không hài lòng. Sau khi Hứa Trọng Ung mở cửa, nhìn thấy trợ lý của mình liền bất mãn quát lên: "Tôi không phải nói rồi sao? Trừ phi trời sập xuống, nếu không đừng tới làm phiền."


Trợ lý trên mặt hưng phấn nói: "Hứa tiên sinh, tìm được rồi."


Hứa Trọng Ung nhất thời sững sờ nói: "Tìm được cái gì?"


"Học trò của ngài Thẩm Thiên Lâm!"


"Cái gì? Thật sao? Có biết được nơi ở Thẩm Thiên Lâm tiên sinh? Không ... Đưa ta ra cửa ... Trọng Ung liên hệ với trực thăng ..." Không đợi Hứa Trọng Ung lên tiếng, Hứa Đức Uyên như là hồi quang phản chiếu trực tiếp ngồi dậy từ trên giường.


"Không ... không phải ngài Thẩm Thiên Lâm, mà là học trò của ông ấy. Hơn nữa, chỉ là anh ta tự xưng như vậy, chúng tôi không thể xác minh danh tính của anh ấy." Trợ lý thấy Hứa Đức Uyên hiểu lầm, vội vàng giải thích.


"Học trò cũng được, học trò cũng được. Nhanh lên, mời vào! Ta có cách chứng minh!" Hứa Đức Uyên giọng run run kích động nói.


Sau khi Hứa Trọng Ung vội vàng lái xe đến chân núi, nhìn xung quanh, không thấy dấu vết của Thẩm Hạo, bèn hỏi đội trưởng đội bảo vệ: "Quý nhân đó ở đâu?"


“Vừa rồi người đó để lại bức thư này, nói rằng đang rất gấp, hôm khác sẽ đến thăm.” Đội trưởng an ninh đưa một bức thư do Thẩm Hạo để lại rồi nói.


Hứa Trọng Ung sắc mặt đặc biệt khó coi, thấp giọng quát: "Tại sao không giữ anh ta lại!"


Bảo vệ vừa định giải thích điều gì đó.


Hứa Trọng Ung xua tay không nghe, nhận lấy lá thư, trực tiếp lái xe trở về.


Sau khi Hứa Đức Uyên đang nằm trên giường đọc xong thư, ông gần như rống lên nói: "Cho dù ngươi có lật ngược Thông thành, cũng phải mời được anh ta cho tôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK