Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên лhayhȯ
Chương 47: Là vị hôn thê của tôi
Cô gái định trả tiền, nhưng phát hiện, cô ấy không mang tiền mặt, lại nghĩ đến việc chuyển tiền.
Nhưng điện thoại không có tín hiệu …
Nhìn thấy vậy, Thẩm Hạo xua tay nói: “Tôi không cần tiền, nếu thuận tiện cho cô thì cứ cho tôi quá giang một đoạn, tôi đến chỗ có xe rồi bắt taxi.”
Cô gái cảnh giác nhìn Thẩm Hạo hỏi: “Anh không phải là người
xấu đúng không.”
“Tôi đến đây để gặp bác sĩ… Tôi đi theo xe cấp cứu. Đừng lo lắng, tôi nhất định là người tốt.” Thẩm Hạo giải thích.
Cô gái nhìn quần áo của Thẩm Hạo còn tường anh ta là nhân viên ở đây, nhưng anh ta khẳng định là đang đi khám bệnh.
Bệnh viện 345 này, là địa phương nào?
Nhưng không phải ai cũng có thể đến gặp xem bênh, đối với những người như Thẩm Hạo lại càng
không thể.
Vẻ mặt cảnh giác càng thêm cảnh giác.
Nhìn thấy điều này, Thẩm Hạo cười khổ: “Thôi……tôi tự mình
đi…”
Dứt lời, bước ra ngoài mà không nhìn lại …
Thẩm Hạo đi bộ hơn mười phút.
Cô gái lúc này mới điều khiển xe đuổi kịp nói: “Bán kính 10 km anh sẽ không bắt được xe, đây thuộc vùng kiểm soát… Lên xe đi.”
Thẩm Hạo liếc nhìn cô gái cười nói: “Cô không sợ tôi là kẻ xấu sao?”
Cô gái nhướn mày nói: “Tôi chở anh đi một đoạn, anh cũng đần độn đi một mình xa như vậy, cũng không thấy đồng bọn. Hẳn là Hách Nhân.”
Thầm Hạo cười lắc đầu, cho rằng
cô gái này nhìn ngây thơ, lại rất biết quan sát.
Anh không nhiều lời, trực tiếp lên xe.
Cô gái vừa khởi động xe rồi vừa lái xe hỏi: “Anh vừa nói là đến đây để khám bệnh, xem ra không giống người có bệnh.”
“Là vị hôn thê của tôi.” Thẩm Hạo trả lời không chút che giấu.
Cô gái gật đầu, không hỏi. Nhìn dáng vẻ của Thẩm Hạo, có thể anh ta là người thân ở quê nhà nông thôn của một đại gia nào
đó.
Ban đầu, cô gái muốn thả Thẩm Hạo ở bên ngoài trạm xe buýt bên ngoài bệnh viện 345.
Tuy nhiên, nghe nói rằng Thẩm Hạo sẽ đến khách sạn Hoàng Gia Trung Châu.
Cô cũng muốn đi gần đó, nên nhất định đưa Thẩm Hạo đi.
Đến lầu dưới khách sạn, Thẩm Hạo cười nói: “Cám ơn cô nhiều.”
Cô gái rất sảng khoái nói: “Nếu không có anh. Không biết bao giờ
mới ra được? Cái này là người tốt sẽ được báo đáp …”