Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên лhayhȯ
Chương 20: Anh biết Hứa Đức Uyên không nói đùa
“Đúng vậy… con không thấy là
Chủ tịch Hứa đưa Giang Hâm đến bệnh viện số 345, bệnh viện kia là bệnh viện chuyên môn của các lãnh đạo Hoa Đông. Chúng ta cùng Hứa Trọng Ung lạl không có giao tình, khẳng định là con rể tốt của Giang gia tìm hắn. Hạ Tri Thu mặt mày hớn hờ nói.”
“Bà nội… Kia… Từ gia …” Giang Càn khập khiễng tiến lên hỏi Hạ Tri Thu.
“Từ gia bây giờ chỉ là một cái rắm! những vết thương mà các người phải chịu ngày hôm nay, sẽ không đơn giản bị người ta bắt nạt như vậy.” Hạ Tri Thu nói với
người Giang gia đang bị thương.
Trong khu đặc biệt của bệnh viện số 345, Thẩm Hạo vẻ mặt tự trách nhìn về phía trên giường, Giang Hâm vẫn đang hôn mê.
“Thẩm tiểu tiên sinh, tôi xin lỗi. Mọi chuyện đều do tôi, nếu đi sớm một chút, Giang tiểu thư sẽ không phải chịu những vết thương da thịt này.”
Không ai có thể ngờ rằng Hứa Trọng Ung, người hô gió gọi mưa ờ Viêm Hạ này, lại cúi đầu trước
một người đàn ông trẻ hơn mình rất nhiều tuổi.
Hứa Trọng Ung trong thâm tâm biết rằng, chỉ bằng việc Thẩm Hạo giúp Hứa Đức Uyên sống lại, đối đãi như vậy là xứng đáng.
Ngay sau khi Hứa Đức Uyên tỉnh dậy, tình trạng khó khăn của Hứa gia đã được giải quyết.
“Chú Hứa, muốn trách chỉ có thể trách con, đã không bảo vệ cô ấy.” Thẩm Hạo lắc đầu nói.
“Vậy thì … cậu muốn xử lý Từ gia ra sao?”
“Mối hận giữa con và bọn họ, tự bản thân con sẽ tính toán” Đôi mắt Thẩm Hạo hiện lên một tia lạnh lùng.
Anh định làm cho Từ Hiếu Phi đau khổ một chút, nhưng người không bằng trời tính.
Khi gia đình Từ Văn Sơn tra tấn Giang Hâm, Thẩm Hạo cảm thấy mối nguy hiểm từ Đồng Mệnh cổ trong cơ thể, tăng nhanh tốc độ của Đồng Mệnh cổ, khiến dấu vết ban đầu của cổ thuật biến mất.
Nếu không có sự hạn chế của cổ
thuật, Cồ độc trong cơ thể Từ Hiếu Phi sẽ không thể kiểm soát, bùng phát ngay lập tức.
Có thể nói, mọi thứ đều có nhân quả, nếu Từ Văn Sơn không tới, Từ Hiếu Phi sẽ không chết.
“Thẩm tiểu tiên sinh, ba của chú có ngàn vạn dặn dò. Nhất định phải đợi con tỉnh lại, mời con trở về càng sớm càng tốt. Vì vậy, muốn phiền con đi theo chú một chuyến. Giang tiểu thư, con cứ yên tâm, ờ bệnh viện này, tuyệt đối an toàn 100%.” Hứa Trọng Ung đổi giọng.
“Lão gia nóng lòng muốn tìm con, có chuyện gì sao?” Thẩm Hạo có chút kinh ngạc hỏi.
“Chú không biết… nhưng hình như có liên quan đến bức thư của sư phụ con.”
Thẩm Hạo nhìn Giang Hâm trên giường, vẻ mặt do dự.
“Chỉ một lần thôi, tối đa ba giờ. Buổi tối sẽ quay lại! Giang tiểu thư ở đây, chú sẽ bố trí vệ sĩ cùng chăm sóc đặc biệt, con không cần phải lo lắng về điều đó.” Hứa Trọng Ung nói thêm.
Thẩm Hạo liếc nhìn Giang Hâm.
Cô ấy thực sự nhất thời không thể tỉnh lại, vì vậy đáp ứng với Hứa Trọng Ung.
Theo Hứa Trọng Ung trở lại Vân Đỉnh sơn trang.
Hứa Đức Uyên đã đợi sẵn dưới chân núi, nhìn thấy Thẩm Hạo, liền quỳ xuống không nói lời nào.
Điều này khiến tất cả những người nhìn thấy cảnh này đều choáng váng.
Nhìn cả Viêm Hạ, e rằng Hứa
Đức Uyên chưa từng quỳ xuống người thứ hai.
“Ba, người làm sao vậy… Không chịu nổi…”
“Tiểu thần tiên, nếu không phải nhờ sư phụ của cậu, tôi đã chết mười tám năm trước… Nếu không có cậu, ngày hôm qua tôi đã đi thỉnh Diêm Vương. Hai sư đồ của cậu chính là ân nhân của toàn thể Hứa gia chúng ta!”
Nếu không nhờ sự thuyết phục của Hứa Trọng Ung, Hứa Đức Uyên đã ôm Thẩm Hạo khóc suốt mấy tiếng đồng hồ.
Trở lại Vân Đỉnh sơn trang, Hứa Đức Uyên hỏi thăm tình hình Giang gia.
Biết được Từ Văn Sơn đã đối xử với Giang Hâm như vậy.
Hứa Đức Uyên đập bàn, vẻ mặt ảm đạm nói: ‘Trọng Ung, đội của Tiểu Uy đang diễn tập ờ Thông thành đúng không. Để cậu ấy kéo đoàn đội của mình oanh tạc Từ gia khốn nạn đó…”
Thầm Hạo nhìn khí thế phát ra từ cơ thể Hứa Đức Uyên.
Anh biết Hứa Đức Uyên không nói đùa.