• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Hiếu Phi cầm một bản báo cáo, ném nó trực tiếp vào mặt Hạ Tri Thu.


Hạ Tri Thu có chút kinh ngạc trước sự thay đổi thái độ của Từ Hiếu Phi, tuy rằng trong lòng như lửa đốt, nhưng Từ Hiếu Phi ở trước mặt thực sự tức giận, bà cũng không dám nói lời nào.


Cầm mảnh giấy nhìn thoáng qua, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ khó hiểu nhìn Từ Hiếu Phi.





"Tiểu Từ, Giang Hâm mang thai? Đây không phải là chuyện tốt sao?"


Từ Hiếu Phi cau mày, tựa hồ bị một câu nói này làm cho buồn nôn, phun ra một ngụm nước bọt trên khuôn mặt đầy máu của Giang Hâm, cả tay còn không cho tôi nắm qua. Bà nói xem, đây là chuyện tốt sao? "


“Đưa cô ta vào trong!” Vẻ mặt của Hạ Tri Thu đột nhiên thay đổi, những người có mặt cũng lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Thô báo kéo Giang Hâm đem vào.



VietWriter



Trong lòng mọi người đều biết, Giang gia mặc dù có chút của cải ở Thông thành.


Tuy nhiên, trước mặt đại gia tộc Từ gia ở Thông thành.


Không bằng cái rắm!


Chỉ cần một lời nói của Từ gia, có thể khiến Giang gia không còn lại gì trong vài phút.


Trước khi Từ Hiếu Phi theo đuổi Giang Hâm, sớm trở thành con rể hiền của Giang gia.


Hạ Tri Thu nói thế nào cũng là một một trưởng bối, cũng tốt xấu bất phân.


Tuy nhiên, trước khác nay khác.


"Tiểu Từ, con yên tâm. Chuyện này, chúng ta nhất định sẽ cho con một lời giải trình thỏa đáng." Hạ Tri Thu mỉm cười làm hòa.


Từ Hiếu Phi liếc nhìn Hạ Tri Thu rồi nói: "Con người tôi ghét nhất là phản bội, con điếm kia, còn ở bên tôi giả làm nữ thần. Chuyện này, tôi vẫn chưa nói với bố mẹ, họ mà biết, hậu quả là gì các người cũng tự hiểu.”


Hạ Tri Thu chống quải trượng, cả người run rẩy, sắc mặt trở nên trắng bệch.


Nếu không có con trai cả Giang Trị Quốc đỡ, bà đã ngã quỵ xuống đất.


“Yên tâm, yên tâm, Từ thiếu gia… Chúng tôi nhất định sẽ làm hài lòng cậu.” Hạ Tri Thu cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt so với khóc còn xấu hơn.


Vừa bước vào, Giang Trị Quốc liền tiến lên hai bước.


Tát vào mặt Giang Hâm mắng: "Còn có mặt mũi khóc? Mau nói, đứa nhỏ là của ai?"


Cái tát này rất mạnh, Giang Hâm không đứng vững mà trực tiếp ngã xuống đất, che mặt, hoài nghi nhìn Giang Trị Quốc: “Bác, bác ... con không có! Con không mang thai."


"Giang Hâm, sao con không biết xấu hổ như vậy? Báo cáo đều ở đây, con còn muốn không thừa nhận sao? Làm sao, Từ thiếu gia sẽ vu oan cho con?” Vợ Giang Trị Quốc trực tiếp bước tới nắm tóc Giang Hâm.


"Mọi người có chuyện từ từ nói, Hâm nhi đã nói rồi, không có mang thai. Nói không chừng là hiểu lầm ... hiểu lầm ..." Giang Trị Công thấy thế cũng muốn bảo vệ con gái.


"Giang Trị Công, làm ơn tránh ra, lát nữa tôi sẽ tìm cậu giải quyết, đều do cậu dạy dỗ con gái tốt quá." Hạ Tri Thu bước tới, dùng quải trượng đánh liên tục lên người Giang Trị Công.


"Xem ra các người đang trêu đùa tôi? Đã vậy ... Tôi cũng sẽ không nương tay, Giang gia của các người đùa nghịch chúng tôi trước, chúng ta từ từ tính toán." Từ Hiếu Phi không kiên nhẫn nói.


Nói xong quay người muốn bỏ đi.


Điều này khiến mọi người hoảng sợ.


"Từ thiếu gia, ta đã hứa với con. Nhất định sẽ cho con một câu trả lời thỏa đáng ... con đừng đi vội..." Hạ Trị Thu gần như cầu xin nói với Từ Hiếu Phi.


"Cô ta không phải cả ngày giả bộ nữ thần, giả bộ thanh cao sao? Cởi quần áo ra xem cô ấy có nói gì không!" Không biết là ai trong đám người nói.


Nhìn thấy thái độ của Giang gia, Từ Hiếu Phi cũng có vẻ thích thú, trực tiếp ngồi trên ghế sô pha nhấc chân bắt chéo, không mặn không nhạt trêu đùa: “Sao còn thất thần ở đó làm gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK