• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên лhayhȯ


Chương 17: Các người đều ở đây lo cho anh ta
Giang Hâm, người đang bị giam trong căn mật thất tầng hầm, cũng không trốn thoát.
Cô không bao giờ ngờ rằng, người bà đã khinh thường mình từ khi còn nhỏ, lần này mạo hiểm, dùng toàn bộ gia tộc Giang gia để chống lại Từ Văn Sơn.
“Từ Văn Sơn, không phải ông đang muốn bắt tôi sao? Tôi sẽ đi với ông.” Giang Hâm bước ra ngoài với vẻ mặt chết cũng không sợ.
“Chỉ bằng cô cũng không cứu được Giang gia. Tên gian phu
của cô đâu?” Từ Văn Sơn lạnh lùng nói.
Giang Hâm được một số ông lớn thô lỗ hộ tống đến trước Từ Văn Sơn.
“Anh ấy không phải bị ông mang đi?”
“Vịt chết còn cứng miệng, tát miệng cô ta cho tôi.” Từ Văn Sơn mặt lạnh nói.
Mấy tên to con kia không nói lời nào, nặng nề đá vào đầu gối của Giang Hâm, khiến cô quỳ trên mặt đất.
Một lúc sau, mặt của Giang Hâm sưng lên như đầu heo, khóe miệng rỉ máu.
“Được rồi, trước tiên treo cô ta lên.” Từ Vãn Sơn lập tức xua tay nói, thấy Giang Hâm thế này cũng không hỏi được gì.
“Treo cổ cô ta lên trước, rồi tra hỏi bọn họ.” Từ Văn Sơn nhìn người Giang gia đang quỳ trên mặt đất.
Người đàn ông ý thức dùng dây thừng trói chặt hai tay Giang Hâm, sau đó trực tiếp nhấc lên lầu hai, ném ra ngoài cửa sổ.
Từ Văn Sơn nhìn mọi người như thường lệ, tàn nhẫn nói: “Mang Hạ Tri Thu đến đây.”
“Lão bà, nếu bà không nói cho tôi biết, tôi sẽ treo cồ tất cả người Giang gia của bà… Bà có tin hay không?” Từ Văn Sơn tàn nhẫn nói với lão Hạ Tri Thu.
Hạ Tri Thu sắc mặt tái nhợt, vì bà đã đưa ra lựa chọn, dù thế nào đi nữa, bà cũng phải cứng miệng đến cùng.
“Tôi đã nói tất cả … cho dù ngươi có giết Giang gia của chúng ta, chúng ta cũng không biết…”
Từ Văn Sơn u ám vỗ vỗ mặt nói: “Được rồi!”
Ngay khi Thẩm Hạo mặt tái mét bước ra khỏi phòng ngủ của Hứa Đức Uyên ở Hứa gia, anh ta đã bị mọi người vây quanh.
“Tiểu tiên sinh, thế nào rồi? Tình hình của ba tôi thế nào rồi?”
Thẩm Hạo không cỏ trả lời, mà là nhìn Hứa Trọng Ung ánh mắt lạnh lùng nói: “Tôi nhờ ông bảo vệ vị hôn thê của tôi, ông đã làm chưa?”
Vẻ mặt của Hứa Trọng Ung thay đổi, xác thực Thẩm Hạo đã nói
qua, nhưng sau khi giải quyết một số công việc của Hứa gia, hắn hoàn toàn ném chuyện đó ra sau, vẻ mặt xấu hổ nói: “Cái này…”
Thẩm Hạo cũng bỏ qua cơn tức giận: “Lão gia đã ổn thỏa, làm phiền ông chuẩn bị một chiếc xe đi theo tôi đến Giang gia.”
Thẩm Hạo lung lay thân thể, nguyên bản tất cả chuyện này đều không có kết thúc sớm như vậy.
Chỉ là vừa rồi, thời điểm chữa bệnh, anh đã cảm nhận được
cảm giác nguy hiểm từ Đồng Mệnh Cổ trong cơ thể Giang Hâm.
Sau đó hắn mới đẩy nhanh hoàn thành dẫn xuất Đồng Mệnh cổ, cũng khiến cho thân thể anh bị tổn thương rất nhiều.
Hứa Trọng Ung vừa đồng ý.
Thẩm Hạo lập tức hôn mê bất tỉnh.
“Các người đều ở đây lo cho anh ta. Tôi phải đi. Nếu có tin tức gì của ba, hãy nói cho tôi biết bất cứ lúc nào.” Hứa Trọng Ung lo lắng
nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK