Chương 10: Tiếng gõ cửa cực kỳ lễ phép
Tịch Mục Bạch trầm giọng nói, "Có nói như thế nào cô ấy cũng là mẹ của Tiểu Lâm. Cho dù có ly hôn rồi cũng không thể để cô ấy trải qua những ngày tháng khó khăn như vậy được."
Mẹ Tịch nhíu mày, "Là chính cô ta không cần. Tính cách của người phụ nữ kia cũng không phải con không biết, vừa ngang ngạnh lại cổ quái. Sau khi gả vào nhà họ Tịch chúng ta, luôn cau có mặt mày, nói cô ta hai câu cô ta liền không phục. Có gì cũng để trong lòng không chịu nói, bầu không khí trong gia đình đều vì cô ta mà dần trở nên khó chịu. Đồ cô ta đã không cần, có là ai đưa thì cũng vậy thôi. Tiền nuôi dưỡng cô ta không cần, chẳng lẽ mẹ còn phải dúi vào tay cô ta sao?"
"Nhưng mẹ cũng nên nói với con một tiếng..."
"Mục Bạch, cuộc hôn nhân của con và cô ta là một sai lầm. Là do cha con hồ đồ, bị người ta làm cho mụ mị đầu óc nên mới định cuộc hôn nhân này cho con. Bắt con cưới cô ta, cũng đã khiến con rất ấm ức rồi. Khó khăn lắm cô ta mới chủ động ly hôn, sao mẹ có thể để cho con và cô ta tiếp tục dây dưa được nữa. Nhưng con yên tâm đi, một người lớn như cô ta, có tay có chân, không đói chết được."
Đúng là không đói chết, nhưng quả thật sống không hề tốt...
Tương lai nếu Tiểu Lâm biết những chuyện này, nhất định sẽ rất giận bọn họ.
Tịch Mục Bạch không ăn mà đứng dậy nói: "Con đến công ty đây."
"Con còn chưa ăn sáng mà." Mẹ Tịch kinh ngạc, nhưng Tịch Mục Bạch cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
"Bà xem đi, tôi đã nói với bà là đừng lừa nó rồi, hiện tại Mục Bạch đã biết, trong lòng nhất định sẽ không thoải mái." Cha Tịch Mục Bạch, Tịch Giang Sơn không vui quở trách.
Mẹ Tịch trừng mắt, "Chuyện này có thể trách tôi sao? Muốn trách thì trách ông đi, u mê hồ đồ định hôn nhân cho con trai, lại sĩ diện đến chết cũng không cho phép từ hôn. Kết quả liền ép hai đứa chúng nó ở bên nhau, cuộc sống hôn nhân không hề hạnh phúc."
Tịch Giang Sơn cũng cực kỳ hối hận, "Cha của Tinh Hà từng cứu mạng tôi, hơn nữa lúc đó ông ấy cũng sắp chết rồi, tôi nỡ lòng nào từ chối ông ấy chứ. Tôi đâu có biết, hai đứa trẻ lại không hợp nhau. Thôi, sau này tôi sẽ không nhúng tay vào hôn nhân của Mục Bạch nữa, sẽ để cho nó tự mình chọn."
"Chọn cái gì mà chọn, không phải đã chọn Thiên Tâm rồi sao. Thiên Tâm làm người rất được, tôi nhìn con bé lớn lên từ nhỏ, chẳng có cô con dâu nào tốt hơn nó đâu..." Nhắc tới Sở Thiên Tâm, mẹ Tịch liền cười đến vui vẻ.
...
Sáng sớm tỉnh lại, Hạ Tinh Hà liền cảm thấy thân thể càng thêm suy yếu.
Ngày hôm qua bởi vì đột nhiên khôi phục trí nhớ, nhớ lại quá nhiều ân oán tình thù, cô phải gắng lắm mới không gục xuống.
Hiện giờ vừa thả lỏng một chút, cô liền cảm thấy thân thể rất khó chịu.
Hôm nay Hạ Trí không phải đi học, cậu định ở nhà chăm sóc cô.
"Chị, tình huống của chị rất không tốt, chúng ta đến bệnh viện được không?" Hạ Trí lo lắng nói.
Hạ Tinh Hà lắc đầu, "Chị không sao, bác sĩ nói, tình huống không nghiêm trọng, nghỉ ngơi vài ngày liền tốt. Chẳng thế thì chị cũng sẽ không xuất viện."
"Nhưng sắc mặt của chị đã trắng đến dọa người rồi."
"Đây là chuyện bình thường..." Hạ Tinh cố sống cố chết thế nào cũng không chịu đến bệnh viện.
Hiện tại nhà họ Hạ rất nghèo, căn bản không có tiền chữa bệnh.
Ngày hôm qua hiển nhiên Tịch Mục Bạch đã để cho tài xế đâm phải cô chạy mất, cô lại không muốn thiếu nợ Tịch Mục Bạch, cho nên chỉ có thể tự mình chống đỡ.
Hạ Trí lại không nỡ nhìn cô chịu khổ, "Chị, chúng ta vẫn nên đến bệnh viện đi, trong nhà còn tiền, lúc đi cha cũng đã dặn em rồi, nhất định phải dẫn chị đến bệnh viện, chị không đi cũng không được!"
Chút tiền trong nhà căn bản chẳng đủ để làm xét nghiệm kiểm tra.
Vết thương của Hạ Tinh Hà quả thật không nghiêm trọng, có thế nào cô cũng không chịu đi.
Hạ Trí biết vì sao cô không đi mà, ngay lúc cậu đang sốt ruột, cửa nhà đột nhiên bị gõ vang, hơn nữa còn là tiếng gõ cửa cực kỳ lễ phép, không giống như loại tùy ý gõ cửa trêu ngươi.
…………