Chương 16: Không có gì là cô không biết
Hạ Tinh Hà ngơ ngác……
Trong mắt cô mờ mịt, “Chị không biết gì cả……”
“Cái gì?” Hạ Trí không hiểu.
“Sau khi mất trí nhớ, dường như chị không biết bất kỳ cái gì.” Nhớ lại 6 năm qua, Hạ Tinh Hà vẫn luôn có cảm giác như đang nằm mơ.
Cô chưa bao giờ biết người sau khi bị mất trí nhớ sẽ có dáng vẻ kia.
Đầu óc trống rỗng, không biết gì cả……
Làm cái gì cũng không xong, phản ứng trì độn, tràn ngập cảm giác bất an với mọi thứ xung quanh.
6 năm trôi qua, mỗi một ngày cô đều thấy mờ mịt.
Hạ Trí cũng nhớ đến dáng vẻ của cô mấy năm qua, lúc mới vừa ở cùng bọn họ, rất nhiều thứ cô đều không biết.
Mỗi một bước đi của cô đều rất vất vả, bởi vì chướng ngại tâm lý cần khắc phục quá lớn.
Đừng nói còn nhớ rõ cách dùng máy tính, thậm chí ngay cả tên của cậu cô cũng gọi sai rất nhiều lần. Lúc đó cô tựa như một đứa bé ngây thơ.
Hạ Trí vội dời đề tài, “Chị, chuyện quá khứ chúng ta đừng nghĩ nữa. Bây giờ chị nhớ lạị rồi, trở nên giỏi như vậy, chị không biết em ngưỡng mộ chị bao nhiêu đâu. Chị yên tâm, sau này, chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
“Ừ.” Hạ Tinh Hà cười nhạt, sau đó tiếp tục đọc sách.
Cô phải nắm bắt cơ hội, trong thời gian ngắn nhất phải học được những kiến thức mới trong mấy năm qua……
Bởi vì mới vừa nhận được thù lao nên Hạ Tinh Hà cũng không vội xuất viện.
Trước giờ cô không tiết kiệm tiền, nhưng mỗi một số tiền cô kiếm được đều dùng vào việc đáng dùng.
Hiện giờ cô cần nhanh chóng hồi phục sức khỏe, vậy nên cần thiết phải tiêu tiền.
Chỉ khi cô sớm ngày bình phục, mới có thể sớm ngày kiếm tiền.
Hạ Trí sắp tốt nghiệp, gần đây cũng không cần đến trường học nên cậu cứ ở bệnh viện chăm sóc Hạ Tinh Hà, thuận tiện làm một ít phần mềm mini kiếm tiền.
Xem Hạ Tinh Hà nỗ lực như vậy, cậu cũng cố gắng chăm chỉ, viết xong phần mềm liền đọc sách, không hiểu chỗ nào liền hỏi Hạ Tinh Hà.
Sau đó hai ngày tiếp theo, Hạ Trí phát hiện, Hạ Tinh Hà biết thật quá nhiều!
Dường như không gì mà cô không biết!
Thế này Hạ Trí mới biết, cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn. Cậu cảm giác được chính mình quá nhỏ bé nên càng hăng hái học tập hơn……
Nhưng khoảng cách giữa thiên tài và người thường, cậu khó lòng mà vượt qua được.
Trong hai ngày, Hạ Tinh Hà đã đọc mấy chục quyển sách……
Đặt quyển cuối cùng xuống, Hạ Tinh Hà lắc đầu, vẻ mặt có chút bất mãn.
“Chị, sao vậy?” Hạ Trí tò mò hỏi, “Những quyển sách này, chị đều không hài lòng sao?”
“Những quyển sách này, thứ có thể học được quá ít. Không có sách nào tốt hơn sao?” Hạ Tinh Hà hỏi.
Hạ Trí bị đả kích, “Những thứ này chính là sách tốt nhất mấy năm gần đây, có rất nhiều quyển em đều xem không hiểu đâu, sao chị lại chướng mắt.”
“Giáo trình cho sinh viên học của em có độ khó không cao. Em đừng mượn sách ở thư viện trường cho chị, tìm nhiều quyển chuyên ngành cho chị xem đi.”
Hạ Trí suy nghĩ một chút nói: “Em đây chỉ có thể đi tìm đàn anh của em. Năng lực của đàn anh mạnh hơn em, hơn nữa hiện tại đã là trưởng phòng, trong tay anh ấy chắc hẳn có không ít sách hay.”
Hạ Tinh Hà gật đầu: “Cũng được, em đi tìm anh ta đi.”
“Vâng, bây giờ em sẽ đi.”
Hạ Trí biết cô khát vọng đọc sách biết bao, nên không trì hoãn thời gian nữa mà đi ngay lập tức.
Trước khi đi, cậu gọi một cuộc điện thoại cho đàn anh Đường Tuấn Đình, Đường Tuấn Đình nghe cậu nói muốn mượn sách, cũng không từ chối, bảo cậu trực tiếp đến công ty tìm anh ta.
Hạ Trí đến dưới lầu công ty của Đường Tuấn Đình, đang muốn nhờ lễ tân thông báo một tiếng thì Đường Tuấn Đình vừa đi từ thang máy ra liền nhìn thấy cậu.
…………...