• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12: Nên cho cô, anh không muốn mắc nợ cô




Chương 12: Nên cho cô, anh không muốn mắc nợ cô


“Tổng giám đốc còn chuyện gì cần căn dặn sao?” Anh ta quay đầu lại khó hiểu hỏi.


Đôi mắt hơi tối của Tịch Mục Bạch khẽ lóe sáng, thấp giọng dò hỏi: “Sức khỏe của Hạ Tinh Hà như thế nào?”


Thường An suy nghĩ một lúc, trả lời đúng sự thật: “Cô Hạ thoạt nhìn rất suy yếu, nhưng có vẻ như tinh thần vẫn rất tốt. Lúc nói chuyện với tôi, cô ấy rất bình tĩnh, ánh mắt cũng rất kiên định.”


Xem ra có lẽ cơ thể cô không có vấn đề gì quá lớn.


Tịch Mục Bạch yên tâm hơn một chút, “Được rồi, cậu đi làm việc đi.”


“Vâng.”


Sau khi Thường An đi rồi, Tịch Mục Bạch nhìn chằm chằm vào tấm chi phiếu trong chốc lát, vẫn không thể mặc kệ mà không hỏi thăm Hạ Tinh Hà được.


Không biết vì sao, nhưng cô không cần chỗ tiền này, trong lòng anh vẫn luôn cảm thấy hơi không thoải mái.


Có lẽ anh nên dành chút thời gian, tự tới tìm cô nói chuyện một lần.


Cho dù cô có lòng tự trọng cao, không cần gì cả, nhưng anh vẫn nên cho cô, anh cũng không muốn mắc nợ cô.


Tịch Mục Bạch ngây ngẩn trong chốc lát, rồi liền chỉnh lại suy nghĩ tiếp tục làm việc.


Hạ Tinh Hà vẫn bị Tiểu Trí lải nhải có hơi bất đắc dĩ.


Hạ Trí nhất định phải bắt cô đi kiểm tra thân thể, vừa đấm vừa xoa, chỉ thiếu điều khóc lóc đòi thắt cổ nữa thôi.


“Chị, nếu chị không tới bệnh viện, em sẽ tới tìm Tịch Mục Bạch, nhận một trăm triệu kia về. Chị mà vì tiền không tới bệnh viện, em đây liền không từ thủ đoạn để nhận lấy số tiền kia!” Hạ Trí cố ý uy hiếp nói.


Hạ Tinh Hà thấy cậu vậy thì buồn cười.


Cô chống người dậy, bất đắc dĩ gật đầu, “Được rồi, chị tới bệnh viện, nhưng chị có một yêu cầu.”


Hạ Trí vui sướng, “Yêu cầu gì? Chị nói đi!”


“Nếu chị không có vấn đề gì quá lớn, về sau sẽ ở nhà điều dưỡng và nghỉ ngơi, chị thật sự không thích mùi ở bệnh viện.”


Hạ Trí không cần suy nghĩ liền gật đầu, “Được rồi, em đồng ý!”


Dù sao cậu cứ đưa chị ấy đến bệnh viện đã rồi nói sau, đến lúc đó có ở lại hay không thì còn chưa biết được.


Hạ Trí lập tức thu dọn đồ đạc, đưa Hạ Tinh Hà tới bệnh viện.


Hạ Tinh Hà vẫn đến bệnh viện ngày hôm qua, bác sĩ và y tá đều quen biết cô, nhìn thấy cô trở về, còn trách mắng cô một trận.


Nhưng Hạ Tinh Hà không nói gì cả, bọn họ nói vài câu liền cảm thấy buồn chán.


Cũng may là cơ thể Hạ Tinh Hà không có vấn đề gì quá lớn, có điều, bác sĩ yêu cầu cô nhất định phải nằm viện theo dõi mấy hôm.


Loại bệnh viện lớn như thế này, nằm viện mấy hôm chính là vứt rất nhiều tiền ra ngoài cửa sổ.


Hạ Tinh Hà ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng đã quyết định đêm nay sẽ về nhà. Không phải cô không quý trọng sức khỏe của mình mà cô bây giờ thật sự không muốn liên lụy tới chú và Tiểu Trí.


Cho dù cô muốn kiếm tiền, cũng phải chờ đến lúc cơ thể khá hơn một chút mới được.


Nằm ở bệnh viện truyền dịch, Hạ Tinh Hà cảm giác mỗi một giây trôi qua đều rất khó khăn.


Lúc cô chưa khôi phục trí nhớ thì không sao.


Sau khi khôi phục trí nhớ, cô thật sự không thể nào chịu đựng được cái tình trạng vô dụng của bản thân như thế này.


Cô hận không thể lập tức liền kiếm tiền, lập tức thoát khỏi cái cảnh nghèo khó bất lực đó.


Người chưa bao giờ nghèo đến mức tận cùng thật sự không thể nào hiểu nổi tâm trạng sốt ruột của cô bây giờ.


Mấy năm nay, Hạ Tinh Hà mới chân chính cảm nhận được thế nào gọi là một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán…


Hạ Trí rất cần tiền, cho dù ở bệnh viện, cũng cầm chiếc laptop cậu đã dùng bốn năm kia để làm việc.


“Em đang làm cái gì vậy?” Hạ Tinh Hà nghiêng đầu hỏi cậu.


Hạ Trí ngẩng đầu cười nói: “Tìm việc làm. Có một đàn anh nhờ em giúp làm một phần mềm, làm xong có thể nhận được ba trăm.”


Con mắt của Hạ Tinh Hà khẽ đảo: “Làm xong liền nhận tiền luôn?”


“Đúng vậy, đàn anh biết điều kiện của em không tốt, mỗi lần đều đưa tiền luôn. Vốn dĩ anh ấy muốn nhờ em giúp làm một phần mềm khác, có thể nhận được hai ngàn.


………...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK