Nghĩ đến giữa hai bọn họ có xảy ra chút chuyện mà cô ta không biết, trong lòng Sở Thiên Tâm liền thấy khó chịu.
Cho dù hiện tại Hạ Tinh Hà không phải là đối thủ của cô ta, nhưng cô ta vẫn cảm thấy bất an và căm hận.
Hạ Tinh Hà đã lựa chọn rời đi rồi, sao không biến đi xa một chút!
Tại sao Hạ Tinh Hà lại cứ hết lần này tới lần khác nhằm vo lúc cô ta và Tịch Mục Bạch kết hôn thì xuất hiện?
Tốt nhất là Hạ Tinh Hà đừng cản đường cô ta, nếu không Sở Thiên Tâm nhất định sẽ không khách khí nữa.
Nhưng rất nhanh sau đó, Sở Thiên Tâm liền phát hiện lo lắng của mình là dư thừa.
Hạ Tinh Hà sống ở chỗ này, thật đúng là… không khác gì ăn mày.
Đời này Sở Thiên Tâm chưa từng thấy qua nơi này rách nát như vậy.
Vừa bẩn vừa bừa bộn, khắp nơi còn bốc lên mùi hôi thối.
Các hộ dân xung quanh đều là thuộc tầng lớp thấp kém nhất trong xã hội.
Nghĩ tới Hạ Tinh Hà vẫn luôn sống ở chỗ này, trong lòng Sở Thiên Tâm liền trở nên vui vẻ vô cùng. Nếu như không phải đang đi cùng Tịch Mục Bạch, có đánh chết cô ta cũng không bao giờ đi tới mấy chỗ như này.
Nhưng lát nữa khoe khoang một chút ở trước mặt Hạ Tinh Hà cũng được.
Sở Thiên Tâm nắm chặt tay Tịch Mục Bạch, còn giả vờ làm bộ thương cảm: “Mục Bạch, nơi này là nơi Tinh Hà ở sao? Cô ấy sao có thể ở đây chứ? Nếu là em, có đánh chết em cũng phải đi kiếm tiền chứ nhất định không thể sống ở chỗ này được.”
Ý của cô ta là, Hạ Tinh Hà chìm đắm trong trụy lạc mới chấp nhận ở chỗ như thế này.
Mà như này có nghĩa là Hạ Tinh Hà thực sự kém cỏi, không phải là đối thủ của cô ta, trong lòng Sở Thiên Tâm có chút coi thường cô.
Uổng công lúc nãy cô ta còn kiêng dè Hạ Tinh Hà, quả thực là cô ta đã quá đề cao Hạ Tinh Hà rồi.
Lông mày Tịch Mục Bạch hơi nhíu lại, anh không ngờ Hạ Tinh Hà lại sống ở nơi như thế này.
Xem ra khoản tiền kia, nhất định phải đưa cho cô. Cô không muốn cũng phải cho!
Trên đường đi Tịch Mục Bạch không nói gì, yên tĩnh đi theo Thường An đang dẫn đường phía trước, chẳng mấy chốc liền tới cổng nhà họ Hạ.
“Tổng giám đốc, cô Hạ ở chỗ này.” Thường An kính cẩn nói.
Tịch Mục Bạch bảo: “Gõ cửa đi.”
“Vâng.” Thường An đưa tay lễ phép gõ của một cái, nhưng hồi lâu chẳng thấy ai trả lời.
Sở Thiên Tâm thực không muốn ở chỗ này thêm nữa, cô ta mất kiên nhẫn nói: “ Mục Bạch, chắc là không có ai ở nhà. Anh muốn đưa cho cô ấy cái gì thì lần sau cho người mang tới là được.”
“Mấy người tìm ai:” Bỗng nhiên lúc này có một người đàn ông ở nhà bên cạnh bước ra hỏi thăm.
Thường An nhìn sang, lịch sự hỏi: “Xin hỏi, người nhà họ Hạ đi đâu rồi, sao lại không có ai ở nhà?”
“Mấy người tìm họ à? Xảy ra chuyện rồi, chắc là hiện giờ họ đang ở trong bệnh viện.”
Tịch Mục Bạch sững người, hắng giọng hỏi lại: “Xảy ra chuyện gì? Sao lại ở bệnh viện?”
Thế rồi người kia kể hết lại mọi chuyện cho bọn họ nghe.
Tịch Mục Bạch không ngờ rằng lại xảy ra chuyện như thế. Hạ Thành Võ sức khỏe vốn không tốt, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Nhà họ lại nghèo như vậy, chắc chắn là không đủ tiền thuốc men.
Vừa hay bây giờ tới đưa phí nuôi dưỡng cho Hạ Tinh Hà, chắc hẳn cô sẽ không từ chối.
Tịch Mục Bạch lập tức đi tới bệnh viện, Sở Thiên Tâm lần này không nói gì, cũng đi theo.
Tình cảnh lần trước của Hạ Tinh Hà còn rõ mồn một trước mặt.
Lúc đó Hạ Tinh Hà thấy được Sở Thiên Tâm và Tịch Mục Bạch liền tự ti xoay người bỏ chạy. Bộ dạng hốt hoảng ấy cô ta còn nhớ rất rõ.
Mỗi lần nhớ lại, trong lòng cô ta sẽ không nhịn được đắc ý cùng với vui sướng.
Bây giờ Hạ Tinh Hà nghèo khó chán nản, lại còn không có tiền chữa bệnh, chắc hẳn sẽ càng thêm chật vật đáng thương, càng không muốn nhìn thấy bọn họ.
Nếu như bọn họ tới cho cô tiền, Hạ Tinh Hà nhất định sẽ cảm thấy là của bố thí, trong lòng sẽ càng khó chịu hơn.
…….
Chương 27: Bố thí của kẻ bề trên
Thế nhưng Hạ Tinh Hà lại không thể không lấy, bởi vì cô cần tiền.
Nghĩ tới vẻ mặt thống khổ của Hạ Tinh Hà, tâm trạng của Sở Thiên Tâm trở nên vô cùng tốt.
Nghĩ đến có thể làm ra vẻ kẻ bề trên bố thí cho Hạ Tinh Hà, Sở Thiên Tâm càng nghĩ càng cảm thấy sảng khoái.
Bọn họ rất nhanh liền tới bệnh viện, chỉ cần người còn ở bệnh viện, anh sẽ có cách biết được cô và người nhà đang ở đâu, phòng bệnh nào.
Xuống xe, bọn họ liền trực tiếp đi tới phòng bệnh của Hạ Thành Võ.
Lúc này Hạ Thành Võ đang ở trong phòng bệnh chờ đến thời gian làm phẫu thuật.
Thân thể của ông vừa khử trùng, giường bệnh cũng vậy, mùi rất khó ngửi.
Hạ Tinh Hà không thích ngửi mùi này nên ra khỏi phòng bệnh, ngồi ngẩn người ở hành lang.
Trong lòng của cô vẫn rất lo lắng liệu phẫu thuật có thành công hay không.
Mặc dù bác sĩ nói xác suất có tới 80%, thế nhưng là người nhà bệnh nhân, cô vẫn không tránh khỏi lo lắng.
“Chị, không sao chứ, có phải không nghỉ ngơi đủ không?” Hạ Trí ra tìm cô, nhìn thấy cô tinh thần không tốt liền quan tâm hỏi thăm.
Buổi sáng Hạ Tinh Hà mới nghỉ được có mấy tiếng, cậu sợ cô không nghỉ ngơi tốt.
Hạ Tinh Hà lắc đầu: “Chị không sao, em vào xem chú thế nào đi.”
“Cha lại ngủ rồi!” Hạ Trí vừa nói xong, chợt thấy mấy người Tịch Mục Bạch đi tới, sắc mặt của cậu lập tức trở nên nghiêm nghị.
Hạ Tinh Hà cũng cảm giác được có người tới liền quay đầu lại nhìn, liếc mắt một cái là thấy ngay Tịch Mục Bạch!
Không chỉ có Tịch Mục Bạch, cô còn thấy cả Sở Thiên Tâm.
Hạ Tinh Hà sửng sốt, trong đầu trống rỗng.
Nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, không để người ta nhìn ra một chút khác thường nào trên mặt.
Trong lúc cô nhìn chằm chằm bọn họ thì mấy người Tịch Mục Bạch cũng đang nhìn lại cô.
Đặc biệt là Sở Thiên Tâm, cô ta không bỏ sót bất kì phản ứng nào của Hạ Tinh Hà.
Nhưng điều khiến cô ta kinh ngạc và thất vọng là, Hạ Tinh Hà lại không hề có phản ứng!
So với lần trước thì hoàn toàn khác biệt, lần này ánh mắt cô nhìn bọn họ giống như là nhìn người xa lạ.
Không có bối rối, không né tránh, không hề tự ti, cũng không có bất kì cảm xúc nào khác,
Thậm chí còn hờ hững nhìn bọn họ.
Không chỉ mình Sở Thiên Tâm mà Tịch Mục Bạch cũng phát hiện ra điểm không thích hợp.
Anh chậm rãi đứng trước mặt cô, hạ giọng hỏi thăm: “Nghe nói chú của cô bị bệnh?”
Đây là cuộc nói chuyện đầu tiên của bọn họ sau ba năm ly hôn, lần trước không tính.
Nhưng Hạ Tinh Hà không trả lời, chỉ bình thản nhìn bọn họ, giống như là không cần thiết phải đáp lại câu hỏi của anh.
Thường An liền đứng ra giải thích: “Cô Hạ, chào cô, đã lâu không gặp. Tổng giám đốc nghe nói ông Hạ bệnh nên đặc biệt tới thăm.”
Hạ Trí lập tức cười mỉa: “Tôi ngược lại không biết, chúng tôi lại có quan hệ tốt như vậy với anh Tịch. Chị tôi chẳng có bất kì quan hệ gì với các người cả, nhà họ Hạ cũng vậy. Anh Tịch vẫn nên về đi, cha tôi không quen anh, không cần anh tới thăm.”
Hạ Trí nói chuyện không kiêng dè, Tịch Mục Bạch không có phản ứng làm Sở Thiên Tâm thấy không vui.
Cô ta nhíu mày nhìn chằm chằm Hạ Tinh Hà: “Tinh Hà, dù sao thì cô cũng là mẹ của tiểu Lâm. Chúng tôi tất nhiên không thể mặc kệ cô hỏi. Tình cảnh của cô bây giờ cũng không tốt, nể mặt tiểu Lâm, chúng tôi có ý định giúp đỡ cô. Nghe nói chú cô không khỏe, cần dùng tiền gấp, cho nên tôi với Mục Bạch tới giúp cô.”
………..
Chương 28: Thay đổi lớn của Hạ Tinh Hà
Giúp đỡ?
Sao cô cảm thấy giọng điệu này cứ như là muốn bố thí vậy?
Hạ Trí nghe ra được ý của cô ta, dù sao thì cậu cũng còn trẻ nên không nhịn được, vẻ mặt lúc này liền trở nên không vui.
“Chúng tôi không cần chút bố thí của mấy người, đừng có ở chỗ này giả mèo khóc chuột nữa! Các người cút đi, chuyện nhà họ Hạ chúng tôi không cần mấy người để ý!”
Hạ Trí bị kích động cũng là có nguyên nhân.
Năm đó, sau khi Hạ Tinh Hà cưới Tịch Mục Bạch, tinh thần bị sa sút một khoảng thời gian.
Cô cứ luôn rầu rĩ không vui, rất lâu đều không thấy mỉm cười.
Nếu không phải ở nhà họ Tịch nhận hết tủi thân, làm sao cô có thể lựa chọn bỏ lại con nhỏ mà ly hôn.
Tích cách của chị gái Hạ Trí hiểu rõ, cô là một người rất giỏi nhẫn nhịn, nhiều năm chịu khổ như vậy mà chưa bao giờ thấy cô lên tiếng than thở bao giờ.
Nhưng cô lại không có cách nào tiếp tục ở lại nhà họ Tịch nữa, có thể thấy được cô đã phải chịu tổn thương lớn cỡ nào.
Cho nên mấy năm qua, cậu chẳng có chút ấn tượng tốt nào với người nhà họ Tịch.
Người này vừa nhìn đã biết là tình nhân mới của Tịch Mục Bạch làm cậu càng chán ghét hơn!
Cộng thêm việc người phụ nữ đó rõ ràng là tới đây chế giễu chị cậu, bảo làm sao cậu có thể nói chuyện lịch sự với cô ta được.
Sở Thiên Tâm không chấp nhặt với cậu, chỉ cho rằng đều là lỗi của Hạ Tinh Hà.
“Tinh Hà, cô cũng nghĩ chúng tôi như vậy sao? Chúng tôi thực sự tới giúp cô mà, tốt xấu gì cô cũng là mẹ của tiểu Lâm…”
“Đủ rồi.” Hạ Tinh Hà đột nhiên lên tiếng, giọng điệu bình thản, không hề giận dữ.
Nháy mắt cổ họng Sở Thiên Tâm bị nghẹn lại, không nói tiếp được.
Không hiểu sao, giọng nói cùng với ánh mắt thờ ơ kia của Hạ Tinh Hà làm cho cô ta cảm thấy áp lực.
Nhưng Sở Thiên Lâm lại cho rằng cô đang thẹn quá hóa giận.
Nhìn đến bộ dạng mộc mạc của cô, Sở Thiên Lâm quyết định không tiếp tục đôi co với cô nữa.
“Tinh Hà, bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm giác, thân thể chú của cô…”
“Im đi.” Hạ Tinh Hà lạnh lùng nói. “Tôi không muốn nghe cô nói nữa.”
“Cô…” Sắc mặt Sở Thiên Lâm đột nhiên đỏ au, đáy mắt hiện lên chút u ám.
Cái đồ tiện nhân Hạ Tinh Hà này, lại dám nói chuyện với cô ta như vậy!
Lúc này tròng mắt Sở Thiên Lâm đỏ bừng, giống như phải chịu ấm ức lắm: “Tinh Hà, tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi.”
“Chị tôi không muốn nghe cô nói chuyện, cô không hiểu tiếng người à?” Hạ Trí nhìn thấy người phụ nữ này là không khỏi cảm thấy tức giận.
Tịch Mục Bạch thế mà lại nhìn trúng cái loại bạch liên hoa này ư?
Mắt của anh đúng là bị nhét phân, người phụ nữ này mà so được với chị cậu à!
Sở Thiên Lâm lại nhận thêm phản bác của Hạ Trí, càng tủi thân, cô ta muốn mắng cậu thì Tịch Mục Bạch đã lên tiếng: “Không phải tôi tới bố thí.”
Anh vừa nói vừa nhìn chằm chằm Hạ Tinh Hà, ánh mắt của anh vẫn luôn đặt trên người cô.
Tịch Mục Bạch rất biết quan sát người.
Vừa rồi anh vẫn luôn kinh ngạc nhìn sự thay đổi lớn của cô.
Có lẽ người khác không nhìn ra, thế nhưng anh lại có thể nhìn thấy được thay đổi cực lớn của Hạ Tinh Hà.
Mặc dù cô đã từng không thích nói chuyện, mỗi ngày trong mắt đều mờ mịt, giống như một linh hồn không tìm thấy phương hướng.
Nhưng bây giờ, đôi mắt của cô lại trong veo đen láy, có cả ánh sáng của sự kiên định.
Loại ánh sáng này đến từ một linh hồn tự tin và ung dung bình thản.
Loại ánh sáng này không phải ai cũng có, mà chỉ những người nắm hoàn toàn vận mệnh chính mình trong tay mới có được.
Không phải là người ngậm đắng nuốt cay nên có, mà phải là người tự tin mới có được.
Lần trước nhìn thấy Hạ Tinh Hà, cô không có được loại ánh mắt này, bây giờ lại đột nhiên có được.
………..
Chương 29 :Sau này chúng ta không ai nợ ai.
Vì sao lại như vậy?
Đồng thời anh cũng hiểu được ý câu nói của Thường An sau khi gặp cô lần trước.
Anh ta kể Hạ Tinh Hà nói chuyện rất tỉnh táo, ánh mắt kiên định
Lúc ấy anh không nghĩ nhiều, bây giờ thì hiểu được “ánh mắt kiên định” ấy là có ý gì.
Bởi vì bây giờ, ánh mắt trong veo cứng rắn kia của cô làm cho người khác khó mà coi thường cô được.
Từ trong ánh mắt đó có thể cảm giác được sự ung dung tự tin.
Đây không phải chỉ cần ngụy trang là có được, đây là một loại bản năng….
Tịch Mục Bạch thực sự nghĩ mãi không ra vì sao Hạ Tinh Hà đột nhiên thay đổi.
Nhưng anh nhìn thấy ánh mắt cô tuyệt đối khác biệt nên thái độ cũng tự nhiên không sẽ không giống như trước.
“Đây là thứ năm đó cô nên nhận, tôi tự mình đưa tới, hi vọng cô có thể nhận lấy.” Nói rồi anh lấy ra một tấm chi phiếu, Tịch Mục Bạch rất tự nhiên đưa cho cô, không có bất kỳ ý tứ bố thí nào.
Hạ Tinh Hà lại không nhìn, nói: “Không cần, tôi không cần.”
Tịch Mục Bạch nhíu mày: “Cô không cần là chuyện của cô, nhưng có muốn đưa cho cô hay không là chuyện của tôi. Đây là thứ tôi nên đền bù cho cô, cô cầm lấy đi, sau này chúng ta mới có thể không ai nợ ai nữa.”
Nói cách khác, nếu cô không nhận thì có nghĩa là anh vẫn nợ cô.
Theo như tính tình quật cường của cô hiện tại, đoán chừng sẽ không muốn còn bất kỳ quan hệ gì với anh.
Quả nhiên, Hạ Tinh Hà cầm lấy tấm chi phiếu. Tịch Mục Bạch đang muốn mỉm cười thì đột nhiên thấy cô xé tấm chi phiếu đi!
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Đây là tấm chi phiếu một trăm triệu tệ đó!
Cô sao có thể xé nó đi mà không chớp mắt lấy một cái như vậy!
Ngay cả Sở Thiên Lâm cũng thấy đau lòng, nhiều tiền như vậy, Hạ Tinh Hà nói xé là xé, thật đúng là người đàn bà ngu xuẩn hết thuốc chữa.
Hạ Tinh Hà xé tấm chi phiếu thành nhiều mảnh, rồi tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.
“Bây giờ thì chúng ta không ai nợ ai rồi.” Cô nhìn Tịch Mục Bạch thản nhiên nói.
Tịch Mục Bạch mắt sắc đen láy, mặt không chút biểu cảm. Anh thừa nhận, anh bị Hạ Tinh Hà chọc tức.
Nhưng anh được dạy dỗ rất tốt, cho nên cũng không bộc lộ gì ra bên ngoài.
“Như vậy thì tốt.” Ném lại mấy chữ, anh liền quay người nhanh chân rời đi.
Sở Thiên Tâm và Thường An đuổi sát theo. Nhìn anh đi rất nhanh, tâm trạng của Sở Thiên Tâm đặc biệt vui vẻ.
Hạ Tinh Hà không biết điều như vậy, Tịch Mục Bạch chắc chắn sẽ càng tức giận, càng coi thường cô.
Trước kia cũng vậy, cô ta chỉ tùy tiện nói vài câu, hoặc làm chút gì đó thì lập tức giữa bọn họ xảy ra vấn đề.
Hạ Tinh Hà vẫn ngu ngốc như cũ, dễ dàng bị chọc giận.
Mặc dù rất kinh thường Hạ Tinh Hà, nhưng nãy bị hai chị em họ kẻ tung người hứng, món nợ này vẫn không thể bỏ qua!
Cửa thang máy mở ra, Tịch Mục Bạch nhanh chóng bước vào. Sở Thiên Tâm lại đứng ở bên ngoài, nói: “Mục Bạch, anh ở dưới chờ em một lúc có được không? Em có mấy câu muốn nói với Tinh Hà, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
Nói xong, không đợi Tịch Mục Bạch trả lời, cô ta liền quay người đi lại hướng lúc nãy.
Bộ dạng của cô ta, giống như là muốn trở lại làm việc thiện vậy.
Cô ta đúng là quay lại làm việc thiện, nhưng là dùng phong thái bố thí để làm.
Nhìn thấy bóng dáng Sở Thiên Lâm đi tới, Hạ Tinh Hà và Hạ Trí đều nhíu mày không vui. Người phụ nữ này quay lại làm gì nữa?
“Hạ Tinh Hà, đây cho cô.” Sở Thiên Tâm rất nhanh đi tới, còn kín đáo đưa cho cô một cái thẻ, điệu bộ kiêu ngạo nói: “Trên thẻ có viết mật khẩu, bên trong là 50 vạn tệ tôi cho cô. Tôi biết cô không lấy tiền của tôi, nhưng bây giờ cô có tiền không? Cô nhìn lại bản thân xem mấy năm nay biến thành cái dạng gì rồi.”
………………….
Chương 30: Tiểu Lâm cũng không muốn nhận cô làm mẹ.
“Nhìn thấy bộ dạng này của cô, chắc chắn tiểu Lâm cũng không muốn nhận cô là mẹ nó. Đừng nói cái gì mà mạnh mẽ không chịu khuất phục với tôi, mấy người hiện tại cần chính là tiền. Số tiền này tốt nhất cô nên cầm lấy, sau này tôi với Mục Bạch sẽ không quan tâm đến sống chết của cô nữa, chúng tôi đối với cô cũng xem như là hết lòng giúp đỡ rồi. Còn nữa, tôi và Mục Bạch sắp kết hôn rồi, cô yên tâm, tôi sẽ đối xử tốt với tiểu Lâm.”
Đắc ý nói xong, Sở Thiên Lâm liền quay người muốn đi.
“Đứng lại.” Hạ Tinh Hà quả nhiên bị chọc giận, mở miệng gọi cô ta lại.
Sở Thiên Lâm đợi chính là phản ứng này của cô. Cô ta quay lại, ánh mắt còn mang theo vẻ hài lòng: “Làm gì? Chẳng lẽ tôi nói không đúng à?”
Hạ Tinh Hà ném cái thẻ ngân hàng xuống chân cô ta: “Cầm đồ của cô cút đi!”
“Hạ Tinh Hà, cô đừng có không biết điều như vậy. Cô bây giờ có khác gì mấy kẻ ăn mày ngoài kia không, còn sĩ diện cái gì? Chúng tôi cũng muốn tốt cho cô, coi như cô không vì mình thì cũng nên nghĩ tới chú của cô chứ. Không có tiền thì chữa bệnh cho ông ta kiểu gì, chẳng lẽ cô giương mắt nhìn chú mình chết đi à?” Sở Thiên Lâm cho rằng mấy lời này đã đạp trúng nỗi đau của Hạ Tinh Hà.
Cô ta cũng khẳng định, Hạ Tinh Hà sẽ vì chú mà rầu rĩ đau lòng, lúc đó không thể không nhận sự bố thí từ cô ta.
Lại không ngờ, Hạ Tinh Hà chẳng buồn chớp mắt: “Sở Thiên Lâm, cô chẳng có tư cách gì đứng trước mặt tôi giảng đạo lý cả. Cầm đồ của cô rồi cút nhanh đi, nhìn thấy cô là thấy buồn nôn rồi.”
“Cô…” Sắc mặt Sở Thiên Lâm tái xanh, “Hạ Tinh Hà, cô đúng là loại không biết điều! Cô nghĩ là tôi muốn giúp cô à? Tôi chỉ nể mặt Mục Bạch và Tiểu Lâm thôi, cô đừng có ngang bướng như thế.”
“Ồn ào cái gì? Đây là bệnh viện, sao lại cãi nhau ở đây?” Bỗng nhiên lúc này, vị bác sĩ phụ tránh mổ chính cho Hạ Thành Võ đi ra, không vui quát lớn.
Sở Thiên Lâm nhìn thấy người đó, liền cười: “Bác sĩ Vương, đã lâu không gặp.”
Bác sĩ Vương nhìn thấy cô ta cũng sửng sốt rồi bật cười: “Thì ra là cô Sở, sao cô lại ở chỗ này?”
Sở Thiên Lâm đắc ý liếc Hạ Tinh Hà một cái, trực tiếp nói với bác sĩ Vương: “Tôi và Hạ Tinh Hà cũng coi như là chỗ quen biết. Bây giờ bệnh tình chú cô ấy có phải không được khả quan không?”
Bác sĩ Vương nghĩ hai người là bạn bè, liền ngay thẳng trả lời: “Đúng là không lạc quan cho lắm, phải thay thận mới được. Nếu không bệnh tình sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.”
“Phải thay thận, chắc chắn là chi phí không ít rồi?” Sở Thiên Lâm giả bộ nhíu mày lo lắng.
Bác sĩ Vương gật đầu: “Đúng vậy, hoàn toàn không ít, tiền giải phẫu cần 30 vạn tệ.”
Sở Thiên Lâm suýt chút nữa thì cười lớn.
Cô ta cố nén ý cười ở khóe miệng, nói: “Bác sĩ Vương, cô Hạ đây là bạn của tôi. Tiền giải phẫu cứ ghi sổ cho tôi. Mặc kệ hết bao nhiêu tiền tôi đều trả, mọi người đừng gây khó dễ cho cô ấy. Bạn bè với nhau, chút tiền này tôi tình nguyện bỏ.”
Bác sĩ Vương kinh ngạc: “Nhưng bọn họ đã trả xong tiền phẫu thuật rồi.”
Sở Thiên Lâm đột nhiên sững người: “Ông nói gì?”
“30 vạn tệ tiền phẫu thuật, bọn họ đã trả hết rồi. Cô Sở không biết sao?”
Sắc mặt Sở Thiên Lâm lập tức cứng đờ.
Cô ta khó tin nhìn qua Hạ Tinh Hà, “Điều này sao có thể, bọn họ rõ ràng không có tiền thì lấy đâu ra 30 vạn tệ?”
Phải biết rằng 30 vạn tệ đối với người nghèo là một số tiền khổng lồ.
Cô ta không tin Hạ Tinh Hà có 30 vạn tệ, không phải cô vẫn mặc đồ mua trên vỉa hè, vẫn ở khu dân nghèo sao?
Bác sĩ Vương lần nữa khẳng định: “Nhưng bọn họ thực sự đã trả hết rồi, tôi cũng không lừa cô làm gì.”
Sở Thiên Lâm nhíu mày nhìn về phía Hạ Tinh Hà, giống như nghĩ rằng Hạ Tinh Hà vì tiền nên đã làm chuyện không thể nói ra.
………….