Chương 7: Khôi phục trí nhớ
Cô đi vào nhà, ánh đèn mờ nhạt bao phủ lấy gương mặt cô, khiến sắc mặt cô càng thêm tái xanh.
"Chỉ không cẩn thận xảy ra tai nạn xe cộ thôi, bác sĩ nói là không nghiêm trọng, dưỡng thương vài ngày liền khỏe ạ." Hạ Tinh Hà cũng không muốn nhiều lời, "Chú, thân thể chú không tốt, sao còn chưa đi nghỉ ngơi?"
Hạ Thành Võ bị bệnh thận, cộng thêm mỗi ngày đều làm công việc của nhân viên dọn vệ sinh, cho nên giấc ngủ của ông thường rất ngắn, trời mới tờ mờ sáng ông đã phải dậy đi làm.
"Con vẫn không về, chú ngồi ở nhà cũng không yên lòng nên không ngủ được. Quả nhiên là con đã xảy ra chuyện." Hạ Thành Võ đau lòng nói, "6 năm trước con gặp tai nạn xe cộ, hiện tại sao lại bị tai nạn xe cộ nữa? Chú thấy xem ra ông trời vẫn không muốn nhà họ Hạ chúng ta được sống yên ổn đây mà..."
Mấy năm qua, người nhà họ Hạ quả thực không được sống yên ổn.
Cha cô chết, cô xảy ra tai nạn xe cộ lại mất trí nhớ, vốn tưởng rằng có được một cuộc hôn nhân tốt đẹp, kết quả sai người sai thời điểm, hôn nhân thất bại.
Hạ Thành Võ lại mắc bệnh thận, mỗi tháng đều phải tốn tiền đi chạy thận, cuộc sống của bọn họ không hề giàu có, tiền chữa bệnh ông cũng không có.
Con trai của chú, Hạ Trí có thành tích học tập xuất sắc, có thể vào được trường học tốt nhất cả nước.
Nhưng trong nhà không có tiền, cậu liền chọn học đại học trong thành phố, tuy có thể miễn giảm học phí nhưng lại có ảnh hưởng rất lớn đến tương lai sau này của cậu.
Hiện giờ cô lại xảy ra tai nạn xe cộ, khó trách trong lòng chú khó chịu.
Nhưng Hạ Tinh Hà cảm thấy rất may mắn khi nhờ có tai nạn xe cộ lần này mà cô có thể khôi phục lại trí nhớ.
"Chú à, cháu không sao, chú đừng lo lắng, nhờ có tai nạn lần này mà cháu trong họa được phúc, khôi phục lại trí nhớ, rất nhanh nhà chúng ta sẽ khá giả hơn."
Hạ Thành Võ và Hạ Trí đều cực kỳ kinh ngạc, vui mừng.
"Chị, chị khôi phục lại trí nhớ rồi sao ? !"
Hạ Tinh Hà gật đầu: "Ừm, khôi phục rồi. Chị sẽ không còn là cô gái cái gì cũng không biết nghĩ, không biết làm nữa, sau này chị sẽ kiếm tiền, nhà chúng ta cũng sẽ tốt hơn."
"Tốt quá rồi, chị, cuối cùng chị cũng khôi phục lại trí nhớ !" Hạ Trí vui sướng hoan hô, năm nay cậu đã 20 tuổi, nhưng ở trong mắt Hạ Tinh Hà cậu vẫn là một đứa trẻ.
Nhưng rất nhanh như nghĩ đến gì đó, tươi cười trên mặt cậu cũng trở nên có phần miễn cưỡng.
Trái lại Hạ Thành Võ thì không nghĩ nhiều lắm, đơn thuần chỉ cảm thấy vui thay Hạ Tinh Hà. Người thành thật cho nên cũng nghĩ đơn giản, vì vậy ông không hề nghĩ đến sau khi Hạ Tinh Hà khôi phục trí nhớ trong lòng cô sẽ có cảm giác như thế nào.
Hạ Tinh Hà đã từng là cành vàng lá ngọc, mấy năm qua cô đã phải chịu nhiều vất vả, sau khi cô khôi phục trí nhớ, nghĩ đến quá khứ cùng hiện tại, trong lòng nhất định sẽ khổ sở.
Hạ Tinh Hà quả thật có chút khổ sở, nhưng rất nhanh cảm xúc này đã biến mất.
Cô chưa bao giờ là một người bi quan.
Thân thể Hạ Tinh hà không ổn lắm cho nên cô nói với bọn họ vài câu liền đi nghỉ ngơi.
Hạ Thành Võ cũng đi nghỉ ngơi theo.
Ngay lúc Hạ Tinh Hà mới vừa nằm xuống, cửa phòng ngủ liền bị gõ, "Chị, chị đã ngủ chưa?"
"Còn chưa đâu, vào đi." Hạ Tinh Hà đỡ người ngồi dậy.
Hạ Trí đẩy cửa ra, trong tay bưng một bát cháo.
"Chị, ban ngày chị còn chưa ăn gì, em dùng cơm thừa còn lại nấu cho chị bát cháo, còn bỏ thêm một quả trứng gà nữa, chị mau ăn một chút rồi hẵng nghỉ ngơi."
Hạ Trí đứng ở bên giường quan tâm nói.
Hạ Tinh Hà nhìn cậu, phát hiện cậu thật sự đã trưởng thành rồi. Hạ Trí của 6 năm về trước vẫn chỉ là một thiếu niên non nớt, cái gì cũng không hiểu, cực kỳ đơn thuần, nhưng cậu bị cuộc sống mài dũa trở thành chàng trai trầm tính, quan trọng hơn là, cậu có một trái tim hết sức chân thành.
Quả thật cả một ngày nay Hạ Tinh Hà đều chưa có gì vào bụng, cô nhận lấy cái bát đã bị sứt một miếng, cầm thìa múc ăn.
Hạ Trí ngồi ở bên giường nhìn cô, trong đôi mắt đen láy ngập tràn cảm xúc phức tạp, "Chị, chị thật sự đã nhớ ra hết thảy rồi sao?"
…………