• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4: Đứa trẻ không có mẹ




Chương 4: Đứa trẻ không có mẹ


Anh nhíu mày: "Tịch Lâm, rốt cuộc thì con làm sao?"


"Con không thích dì Sở." Tiểu Lâm mím môi trực tiếp nói thẳng.


Tịch Mục Bạch liền hiểu suy nghĩ của cậu.


"Con không muốn cha cưới dì ấy?"


"..." Cậu nhóc kia không nói chuyện, xem như chấp nhận rồi.


"Vì sao lại không thích dì ấy?" Tịch Mục Bạch hỏi lại, "Dì ấy đối xử với con cũng được mà."


Cũng bởi vì Sở Thiên Tâm đối xử không tệ với Tịch Lâm cho nên anh mới đồng ý kết hôn cùng cô ta, dù sao anh cưới ai cũng không sao cả, đằng nào cũng chẳng tìm được người thích hợp.


Người trong nhà đều thích Sở Thiên Tâm, Sở Thiên Tâm lại quen biết anh từ nhỏ, cộng thêm cô ta đối xử với Tiểu Lâm cũng tốt, cho nên việc chọn cô ta là thuận theo lẽ tự nhiên.


Nhưng anh không nghĩ tới, Tiểu Lâm lại không thích cô ta.


"Dì ấy vì lấy lòng cha cho nên mới đối tốt với con, dì ấy coi con là công cụ để lấy được tình cảm của cha."


Tịch Mục Bạch tối sầm mặt lại, "Sao con lại nói chuyện khó nghe thế?"


"Lời thật bao giờ cũng khó nghe!" Cảm xúc Tiểu Lâm có hơi kích động, "Dù sao con có nói gì thì cha cũng đâu có để ý, cho nên cha cưới ai với con cũng là người thừa."


Cậu nhảy xuống khỏi bồn rửa tay, giận dỗi định rời đi.


"Đứng lại - -" Tịch Mục Bạch lạnh giọng ra lệnh, "Tịch Lâm, thái độ này của con là ai dạy hả? Lễ phép của con đâu, sao con lại dám nói chuyện với cha như vậy?"


Tiểu Lâm vốn đã không vui, bị anh dạy dỗ lại càng buồn bực.


Cậu xoay người quật cường nhìn anh, đôi mắt đen láy không hề có chút tình cảm.


"Đứa trẻ không có mẹ không phải đều không lễ phép sao?"


Tịch Mục Bạch sửng sốt...


Chờ đến lúc anh lấy lại tinh thần, Tiểu Lâm đã chạy ra ngoài.


Tịch Mục Bạch đuổi theo, rất không dễ gì mới tóm được cậu nhóc ở cửa khách sạn, lúc kéo cậu nhóc xoay lại mới thấy được đôi mắt cậu nhóc ầng ậc nước.


Từ nhỏ Tịch Lâm đã trầm tính, ít lời, là cái dạng mà bạn cho cậu nhóc một quyển sách, cậu nhóc có thể ngồi trong góc đọc cả ngày.


Cậu chưa bao giờ khiến người lớn phải quan tâm đến, cũng chưa bao giờ khóc.


Hôm nay cậu thật sự rất khác thường, đây cũng là lần đầu tiên Tịch Mục Bạch thấy dáng vẻ ấm ức của cậu.


Lúc Hạ Tinh Hà ly hôn với anh, Tiểu Lâm còn chưa đến một tuổi, 3 năm qua, cậu nhóc cũng chưa từng gặp cô.


Anh cho rằng cậu nhóc chẳng có suy nghĩ hay cảm giác gì về mẹ, lại không nghĩ... cậu sẽ buồn phiền trong lòng về chuyện này.


Tâm trạng của Tịch Lâm không tốt, Tịch Mục Bạch định dẫn cậu về nhà.


Anh gọi điện thoại cho mẹ Tịch, sau đó dẫn Tiểu Lâm đi. Trên đường trở về, Tiểu Lâm vẫn nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, bóng lưng nhỏ bé cô độc.


Tịch Mục Bạch ngồi ở bên cạnh cũng không nói chuyện, lúc xe đi ngang qua bệnh viện, anh không khỏi nhớ tới Hạ Tinh Hà đang ở bên trong.


Cũng không biết hiện tại cô thế nào rồi.


Nghĩ đến cô, Tịch Mục Bạch liền khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến tình trạng hiện tại của cô, Hạ Tinh Hà nghèo túng thành dáng vẻ này, thật sự vượt quá tưởng tượng của anh.


Nếu Tiểu Lâm mà biết tình cảnh hiện tại của mẹ cậu nhóc thì nhất định sẽ rất đau lòng.


Tịch Mục Bạch quyết định tạm thời không cho con trai gặp mặt mẹ mình, miễn cho Tiểu Lâm nhìn thấy sẽ đau lòng...


Trở lại khu biệt thự Tử Ngọc, Tiểu Lâm đã ngủ thiếp đi.


Tịch Mục Bạch ôm cậu đi vào phòng khách, di động trong túi bỗng nhiên vang lên.


"Cậu chủ, cậu giao cậu chủ nhỏ cho tôi đi." Thím Du đi đến đón lấy Tiểu Lâm.


Tịch Mục Bạch giao con trai cho bà rồi lấy điện thoại ra, vừa nhìn liền thấy là một số điện thoại lạ.


"Alo?" Anh nghi ngờ chuyển máy, cũng không nghĩ tới là bệnh viện gọi điện đến.


"Xin hỏi là anh Tịch Mục Bạch phải không? Chúng tôi gọi đến từ bệnh viện Đệ Nhất."


"Phải, là tôi. Có chuyện gì sao?" Tịch Mục Bạch khó hiểu hỏi, nhưng anh đoán có lẽ là có liên quan đến Hạ Tinh Hà.


……………

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK