Chương 6: Cuộc đời của cô, ông trời đừng hòng quyết định
Cũng may cô mạng lớn, không chết, nhưng lại mất đi trí nhớ.
Mà cha cô lại liên lạc với nhà họ Tịch vào lúc sắp qua đời, muốn bọn họ hứa hẹn sẽ để Tịch Mục Bạch cưới cô làm vợ.
Sau khi cha cô đi, cô cũng mất trí nhớ mà gả vào nhà họ Tịch.
Sau đó lại trải qua rất nhiều chuyện, cuối cùng cô lựa chọn ly hôn, rời khỏi nhà họ Tịch.
Chuyện cô ly hôn, mẹ kế của cô không thể nào không biết. Nhưng ba năm qua, bà ta chưa từng một lần tìm cô, vào lúc khó khăn nhất, Hạ Tinh Hà có trở lại nhà nhưng lại bị bọn họ đuổi ra khỏi nhà.
Thái độ của đôi mẹ con kia trái ngược hoàn toàn với trước kia, nếu nói bọn họ không có vấn đề gì cô sẽ không tin.
Tóm lại cô đã nhận định, người năm đó muốn giết chết cô chính là bọn họ rồi!
Còn có cái chết của cha cô nữa, cô vẫn có cảm giác chuyện này không hề đơn giản.
Cha cô chưa bao giờ uống rượu, sao lại đột nhiên say rượu rồi ngã lăn từ trên tầng xuống chứ...
Bất kể có như thế nào, Hạ Tinh Hà đều muốn quay lại điều tra rõ ràng, còn đôi mẹ con kia, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
...
Lúc cô đi ra khỏi cục cảnh sát, sắc trời đã tối sầm lại.
Hạ Tinh Hà không về bệnh viện, mà trực tiếp trở về nhà.
Năm đó sau khi ly hôn với Tịch Mục Bạch, trên người cô không có một xu nào, là chú cô đã nhận đón cô về.
Hạ Thành Võ, em trai của cha Hạ Tinh Hà, trước kia cũng từng làm việc tại khách sạn nhà họ Hạ. Ông là người rất thành thật nhưng lại không thông minh, cho nên làm việc cũng không quá tốt.
Sau khi cha qua đời, mẹ con Ngô Dung chiếm đoạt hết tài sản, ông và con trai duy nhất của ông cũng không được gì cả, đều rơi vào tình cảnh nghèo túng như cô.
Nhưng người chú không hề giàu có gì này lại kiên trì nhận cô sau khi cô ly hôn, coi cô như con gái ruột mà chăm sóc.
Phần ơn tình này khiến cả đời này Hạ Tinh Hà không báo đáp hết được.
Trở lại khu cư trú cũ nát, Hạ Tinh Hà đi qua ngõ nhỏ dơ dáy bẩn thỉu, mờ mịt nhìn chung quanh.
Hoàn cảnh nơi này rất tệ, nói nơi này là xóm nghèo cũng quá coi trọng nó.
Dơ dáy, bẩn thỉu, thối tha, chính là những từ dùng để hình dung nơi này.
Hạ Tinh Hà có thế nào cũng không nghĩ đến đời này cô sẽ phải ở đây.
Trước khi mất trí nhớ, cô từng trải qua cuộc sống an nhàn sung sướng, cho dù không dựa vào người khác thì với bản lĩnh của mình chính cô cũng có thể khiến cho cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn.
Lúc đó cô là thiên chi kiêu tử, lại đang vào độ trẻ tuổi, hăng hái nhất.
Nhưng thói đời chính là thất thường như vậy đấy.
Sau một vụ tai nạn có dự mưu trước, cô mất đi trí nhớ, gả cho một người đàn ông mình không yêu, trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, sau đó liền biến thành kẻ nghèo túng đến mức này.
Có thể nói, vài năm qua, cuộc đời của Hạ Tinh Hà giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, từ con cưng của Thượng Đế, cô trực tiếp biến thành đứa trẻ bị Thượng Đế bỏ rơi.
Nói trắng ra là, cô từ một nàng công chúa biến thành thiếu phụ* luống tuổi có chồng, một kẻ ăn mày không hơn.
*Thiếu phụ: người phụ nữ đã kết hôn
Mức đãi ngộ chênh lệch như nước sông so với mặt biển thế này, cho dù là rơi vào trên người ai cũng sẽ cảm thấy khó sống.
Có điều cũng không sao cả, rất nhanh thôi cô sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình !
Hơn nữa, cô sẽ dựa vào bản lĩnh của mình mà thoát khỏi cảnh nghèo khó, rời khỏi nơi này.
Cuộc đời tương lai của cô, ông trời đừng mơ quyết định!
Hạ Tinh Hà đi đến trước một căn nhà cũ kỹ với cánh cửa gỗ rắn chắc, cô gõ cửa.
Rất nhanh cửa đã được mở ra, một chàng trai có vóc người thon dài nhưng hơi gầy yếu cực kì kinh ngạc khi nhìn thấy cô, "Chị, chị làm sao vậy? Sao chị lại bị thương?"
Hạ Tinh Hà lạnh nhạt trả lời: "Chị không sao, chỉ xảy ra chút tai nạn xe cộ thôi."
"Tinh Hà về rồi đó hả con? Xảy ra tai nạn xe cộ gì, có nghiêm trọng không, có bị thương ở đâu không?" Hạ Thành Võ với mái tóc đã hoa râm lo lắng đi đến đánh giá cô, "Cô ngốc này, bị thương rồi hả ? Là ai va phải con khiến con bị thương? !"
"Chị, chị bị thương ở đâu, rốt cuộc thì có nghiêm trọng không?"
Nhìn người chú và cậu em họ đang cực kỳ lo lắng cho mình, trong lòng Hạ Tinh Hà cảm thấy cực kỳ ấm áp.
………….