Chương 5: Cô tới báo án!
"Anh Tịch, bệnh nhân hôm nay anh đưa đến đã không thấy đâu nữa, chúng tôi nghi ngờ cô ấy đã rời khỏi bệnh viện! Nhưng tình huống hiện của cô ấy rất không ổn, căn bản không thể rời khỏi bệnh viện, anh có thể liên lạc với cô ấy, khuyên cô ấy quay lại bệnh viện tiếp tục điều trị không?"
Quả nhiên có liên quan đến Hạ Tinh Hà, chỉ có điều anh lại không nghĩ tới cô sẽ rời khỏi bệnh viện!
Hạ Tinh Hà xảy ra tai nạn xe cộ, vết thương có phần nghiêm trọng, theo lý nên nằm viện vài ngày.
Nhưng cô vừa tỉnh đã trốn đi...
Y tá của bệnh viện còn nói, lúc Hạ Tinh Hà đi, cô vẫn để lại 3000 tệ trên tủ đầu giường. Số tiền kia là Tịch Mục Bạch bảo y tá đưa cho cô, nhưng cô không muốn, cô từ chối ý tốt của anh.
Tịch Mục Bạch biết trên người cô không có đồng nào, cộng thêm bây giờ thân thể cô rất không tốt, anh không biết tại sao cô lại muốn đi.
Chẳng lẽ cô không thèm để ý chút nào đến thân thể của mình sao?
Tịch Mục Bạch có chút tức giận, nhưng nhận điện thoại xong, anh vẫn lái xe đi tìm cô.
Cũng không phải là anh muốn quan tâm cô nhiều hơn gì đâu, nhưng có nói thế nào thì cô cũng là mẹ của Tiểu Lâm.
Vì Tiểu Lâm, anh không thể không để ý đến cô.
Tịch Mục Bạch lái xe đi tìm kiếm Hạ Tinh Hà khắp nơi, mà Hạ Tinh Hà thì lại đang ngồi xe đến cục cảnh sát.
Cô đến để báo án!
Trên đầu Hạ Tinh Hà quấn băng vải, trên mặt cũng có vết bầm tím, làn da cô trắng xanh, thân thể nhìn qua vô cùng yếu ớt, cảnh sát còn tưởng rằng cô là vì vết thương trên người mà đến báo án.
Lại không nghĩ đến cô sẽ báo án vụ tai nạn xe cộ vào 6 năm trước.
"Cô Hạ, cô nói cô xảy ra tai nạn xe cộ vào 6 năm trước, là bị người có ý định mưu sát cô hãm hại sao?" Cảnh sát kinh ngạc hỏi lại.
Hạ Tinh Hà gật đầu, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, "Đúng vậy! 6 năm trước bệnh tình cha tôi nguy kịch, tôi vội vàng trở về từ nước ngoài, nhưng lại bị người ta hại đến thiếu chút nữa thì chết. Chẳng qua tôi lại không chết, chỉ bị mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ hết. Hôm nay tôi không cẩn thận xảy ra tai nạn xe cộ, cho nên tôi đã nhớ lại toàn bộ mọi chuyện trước kia."
"Vì sao cô lại nói có người muốn mưu sát cô?"
"Lúc đó tôi nhận ra đằng sau luôn có một chiếc xe đi theo tôi, chính chiếc xe đó đã tông vào tôi, người nọ là cố ý!"
Cảnh sát dần trở nên nghiêm túc, "Cô còn nhớ được manh mối nào khác không?"
"Tôi nhớ rõ đuôi biển số xe là 53, người lái xe là người Mục Dương."
Cảnh sát có chút nghi ngờ, "Chuyện xảy ra cách đây 6 năm, cô Hạ lại từng mất trí nhớ, tại sao có thể nhớ rõ như vậy?"
Hạ Tinh Hà thản nhiên nói: "Bởi vì người nọ muốn giết tôi, tôi có chết cũng sẽ không quên những gì tôi nhìn thấy! Hơn nữa, trí nhớ của tôi rất tốt."
Rất nhanh cảnh sát liền tin lời cô.
Bởi vì anh ta điều tra tư liệu trước kia về Hạ Tinh Hà liền phát hiện cô đã từng là một trong 10 sinh viên xuất sắc nhất của trường đại học S hàng đầu thế giới...
"Cô Hạ có cảm thấy ai là đối tượng bị tình nghi, hoặc là trước kia có từng kết oán với ai không?"
"Người tôi nghi ngờ duy nhất chính là mẹ kế cùng con gái của bà ta, cha tôi đã chết, tôi lại không hề được thừa kế một phần gia sản nào. Hơn nữa, con gái của mẹ kế tôi không phải là con ruột của cha tôi. Tôi là con gái duy nhất của ông ấy!"
Lúc Hạ Tinh Hà nói những điều này, trong mắt cô mang theo thù hận.
Từ nhỏ cha và mẹ cô đã ly hôn với nhau, cô liền theo mẹ ra nước ngoài sinh sống.
Cha cô đi bước nữa, hàng năm Hạ Tinh Hà cũng sẽ trở về một thời gian ngắn. Nhiều năm qua, cô và mẹ kế cùng con gái của bà ta ở chung cũng rất hòa hợp, bọn họ ở trước mặt cô ngụy trang thành dáng vẻ từ ái hiền hòa vô cùng thành công.
Hạ Tinh Hà đối đãi với bọn họ như người nhà, nhưng không nghĩ tới lòng dạ hai người phụ nữ này lại rắn rết như vậy.
Lúc cha cô bị bệnh nguy hiểm đến tính mạng, bọn họ sợ cô được thừa kế nhiều gia sản hơn cho nên liền lên kế hoạch giết chết cô, chiếm đoạt toàn bộ gia sản.
………….