Chương 3: Cuối cùng cũng được gả cho Tịch Mục Bạch
Lúc trước anh có để lại cho cô một số tiền.
Số tiền này đã đủ cho cô dùng cả đời, vì sao cô còn túng thiếu đến mức này?
Sau khi rời khỏi bệnh viện, dọc đường đi, Tịch Mục Bạch luôn thắc mắc vấn đề này.
"Mục Bạch, anh nghĩ gì thế?" Sở Thiên Tâm ra vẻ tốt bụng hỏi anh, Tịch Mục Bạch thản nhiên đáp, "Không có gì."
"Có phải đang nghĩ đến chuyện của Tinh Hà không?" Sở Thiên Tâm thở dài nói, "Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô ấy, em cũng không tin cô ấy là Hạ Tinh Hà của trước đây. Anh nói xem cô ấy sống kiểu gì mà lại dày vò mình thành dáng vẻ như hiện tại chứ?"
Đúng vậy, trong ấn tượng của Tịch Mục Bạch, Hạ Tinh Hà trước kia chẳng ra sao cả.
Người ngốc nghếch không nói, lại còn luôn dở tính tình, chỉ biết mang đến phiền phức cho chính mình và người khác.
Cuộc hôn nhân kia có thể nói là Hạ Tinh Hà tự mình dày vò mình.
Nhưng anh không nghĩ tới ngay cả cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của cô cũng không tốt, cầm nhiều tiền như thế mà vẫn biến thành dáng vẻ này.
Dù sao hôm nay Hạ Tinh Hà cũng đã cho anh đả kích rất lớn.
Tịch Mục Bạch không trả lời câu hỏi của Sở Thiên Tâm, xe rất nhanh đã đến nhà hàng.
Người hai nhà Tịch Sở đều đã đến.
Lần này bàn bạc hôn sự của bọn họ, cả hai bên cha mẹ đều tới cùng đương sự là anh và Sở Thiên Tâm, ngoài ra còn có con trai của anh và Hạ Tinh Hà.
Lúc Hạ Tinh Hà và anh ly hôn, con trai của bọn họ đã được 1 tuổi, mà hiện tại, cậu nhóc kia cũng đã 4 tuổi.
"Tôi thấy ngày mồng 2 tháng 10 là ngày tốt, vừa khéo vào ngày Quốc Khánh, không bằng chúng ta cứ tổ chức hôn lễ vào ngày đó đi." Mẹ của Tịch Mục Bạch, bà Tịch cười nói.
Mẹ Sở vui vẻ gật đầu: "Vừa hay tôi cũng chọn đúng ngày kia. Cứ quyết định thế nhé, ngày cưới chúng ta liền định vào hôm đó. Mục Bạch, Thiên Tâm, hai con không có ý kiến gì chứ?"
"Không có vấn đề gì ạ, tất cả đều nghe theo quyết định của người lớn." Sở Thiên Tâm ngượng ngùng gật đầu.
Tịch Mục Bạch không sao cả nói: "Mọi người quyết định là được."
"Ừ, thế cứ định ngày vào hôm đó nhé, trong khoảng thời gian này chúng ta cũng có thời gian để chuẩn bị hôn lễ. Thiên Tâm, cuối cùng thì lần này con cũng thành con dâu bác rồi." Bà Tịch kéo tay Sở Thiên Tâm, cười cực kỳ vui vẻ.
Sở Thiên Tâm là bà ta nhìn lớn lên, dù tính tình hay năng lực, bà ta đều rất thích.
Lại vừa khéo con bé cũng thích Mục Bạch nhà bà ta, có thể có một cô con dâu như thế này, bà ta vui vẻ bao nhiêu miễn phải bàn.
Sở Thiên Tâm cũng rất vui vẻ, thậm chí trong lòng còn mừng như điên.
Đúng vậy, cuối cùng cô ta cũng được gả cho Tịch Mục Bạch.
Cuối cùng thì người đàn ông này cũng thuộc về cô ta, giấc mộng của cô ta sắp thực hiện được rồi.
"Choang - -" Ngay lúc đang vui vẻ, ly nước trái cây trong tay Tịch Lâm liền rơi xuống, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, nước trái cây bắn lên làm bẩn quần áo của cậu.
"Tiểu Lâm, sao con lại không cẩn thận thế?" Bà Tịch nhẹ giọng trách cứ.
"Tiểu Lâm, con không sao chứ?" Sở Thiên Tâm cầm khăn tay muốn giúp cậu lau quần áo, nhưng Tịch Lâm nhanh chóng nhào vào trong lòng Tịch Mục Bạch, tránh được động tác của cô ta.
Sở Thiên Tâm xấu hổ, bàn tay dừng lại giữa không trung.
"Con dẫn thằng bé đi rửa sạch ạ." Tịch Mục Bạch ôm cậu nhóc ra khỏi phòng bao, đến toilet.
Trong toilet, Tiểu Lâm bị anh đặt nửa ngồi trên bồn rửa tay.
Cái đùi nhỏ của cậu nhóc kia lắc lư trong không trung, cái đầu rũ xuống, không biết đang nghĩ gì.
Tịch Mục Bạch lấy khăn lau nước trái cây trên người cho cậu nhưng Tiểu Lâm đột nhiên kháng cự đẩy tay anh ra.
"Sao vậy?" Tịch Mục Bạch nhàn nhạt nhìn cậu, "Ngay từ đầu cảm xúc của con đã không bình thường, một câu cũng không nói, rốt cuộc là làm sao?"
Tiểu Lâm vẫn cúi đầu không nói lời nào như cũ.
Tịch Mục Bạch nâng đầu cậu lên, chống lại hai mắt quật cường của cậu.
…………..