Chương 13: Người chị gái này không bình thường
Nhưng có hơi khó, thời gian anh ấy cho lại có hạn, em không làm được, đang định từ chối anh ấy.”
“Hai ngàn là làm cái gì?”
Hạ Trí hơi hơi sửng sốt, tuy rằng không biết vì sao cô lại tò mò, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích, “Làm một phần mềm trò chơi nhỏ, rất đơn giản, lúc trước em cũng từng làm mấy cái, nhưng cần bốn ngày mới có thể làm xong, đàn anh cho có hai ngày, chắc chắn là em không làm nổi.”
“Cho chị xem…” Hạ Tinh Hà chống người dậy, Hạ Trí vội đặt máy tính xuống ngăn cản cô, “Chị, chị đừng linh tinh, chị còn đang truyền dịch đấy.”
“Chị không sao, làm trò chơi gì, cho chị xem.” Hạ Tinh Hà lặp lại.
Hạ Trí không có anh chị em gì, chỉ có một mình Hạ Tinh Hà là chị họ.
Cũng không biết vì sao, nhưng từ nhỏ cậu đã rất nghe lời cô nói.
Tính cách Hạ Tinh Hà trầm mặc ít lời, cũng không giỏi giang gì, nhưng không biết vì sao, chỉ cần cô mở miệng một cái là Hạ Trí sẽ vâng theo vô điều kiện.
Hơn nữa cậu vẫn luôn ảo tưởng rằng, người chị gái này không bình thường. Cụ thể là không bình thường như thế nào thì sáu năm qua cậu cũng chưa phát hiện ra…
“Chính là cái này.” Hạ Trí mở lên cho cô xem, “Cơ mà chị xem cái này để làm cái gì?”
Hạ Tinh Hà di chuyển con chuột xem một chút, phát hiện đây quả thật là một trò chơi nhỏ đơn giản đến không thể nào đơn giản hơn.
“Máy tính cho chị mượn một giờ được không?” Cô hỏi Hạ Trí.
Hạ Trí tưởng rằng bởi vì cô buồn chán nên mới muốn chơi máy tính.
“Chị, bây giờ chị nên nghỉ ngơi, nếu chị buồn chán thì ngủ đi. Hơn nữa chơi máy tính cũng không tốt cho cơ thể…”
“Một giờ sau sẽ trả em, em đi đọc sách.” Hạ Tinh Hà không chấp nhận lời từ chối của cậu, Hạ Trí đành phải đồng ý.
Cô rất ít đòi hỏi cậu cái gì, mỗi lần cô yêu cầu, cậu đều không thể nào từ chối nổi.
Thật ra cậu cũng không muốn từ chối, có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô, cậu lại cảm thấy rất vui vẻ một cách kỳ lạ…
Hạ Trí lấy một quyển sách lập trình ra đọc, không yên tâm dặn dò cô, “Chỉ một giờ thôi đó, chị đừng chơi lâu, nếu không thì lần sau không cho chị chơi nữa.”
“…” Hạ Tinh Hà không để ý đến cậu.
Cô nhìn chằm chằm vào máy tính, mười ngón tay vừa thuần thục lại vừa xa lạ gõ bàn phím.
Nhìn những số liệu đó trên màn hình… Hạ Tinh Hà lập tức cảm thấy có hơi hoảng hốt.
Đã rất nhiều năm rồi cô không đụng vào mấy thứ này.
Cô đã quên mất đây là những tri thức từng khắc sâu vào tận trong xương tủy của cô.
Cho dù là bây giờ đã khôi phục trí nhớ, cô nhìn những số liệu dày đặc này cũng vẫn cảm thấy hơi xa lạ.
Sau khi biên soạn ra một chuỗi số liệu, cô còn cảm thấy không chân thật, còn tự hoài nghi, hoài nghi chính mình có viết sai hay không.
Nhưng đôi tay cô kết hợp với trí nhớ trong đầu, cô biên soạn ra càng nhiều số liệu hơn một cách tự nhiên và thuần thục…
Biên soạn ra càng nhiều, ký ức trong đầu cô lại càng rõ ràng, lại càng sáng tỏ.
Cô càng thêm khẳng định năng lực của chính mình.
Cuối cùng, ngón tay cô càng gõ lia lịa ở trên bàn phím, quên hết tất cả mọi chuyện ở xung quanh.
Hạ Trí rất tò mò cô đang làm cái gì.
Cậu ghé đầu qua, nhìn thấy trong máy tính không ngừng xuất hiện từng hàng từng số liệu, cậu sợ tới mức suýt nữa ngã dập mông xuống đất!
Sao có thể!
Sao chị cậu lại biết lập trình, sao chị cậu lại thuần thục, lại lợi hại như vậy?!
Hạ Trí lau mắt, nhìn kỹ lại, phát hiện ra cô quả thật đã lập trình.
Là đang lập trình trò chơi ban nãy…
Cô còn không cần phải suy nghĩ, không cần phải tra tài liệu, không cần phải thử nghiệm, cứ như vậy mà lập trình ra, tốc độ nhanh đến mức cậu không nhìn thấy rõ bất kỳ cái gì.
……….