Sơ Tình nằm trên giường, hai mắt gắt gao nhắm chặt, lưỡng đạo đôi mi thanh tú thật sâu ninh, Hàn Húc bắt mạch cho cô gái xong lại kiểm tra thân thể cô một chút, sắc mặt mỗi lúc một trầm trọng nhìn Cốc Vân, “
Đây là dấu hiệu sinh non, đứa nhỏ sợ rằng không giữ nổi!”
“
Cái gì?” Cốc Vân lập tức hoảng hốt thối lui hai bước, sau đó ánh mắt cầu xin nhìn anh ta, “
Hàn Húc, cậu phải cứu con bé, nhất định phải cứu con bé!”
“
Cháu nói rồi, đứa nhỏ này cũng chẳng giữ được lâu, đây cũng là ý trời!” Hàn Húc nhíu mày, sau đó nắm chặt tay, người trên giườg vẫn còn ngủ, Cốc Vân thật sự không cam lòng.
“Điều đó không thể nào, cậu xem bây giờ con bé vẫn còn ổn định, mau nghĩ cách giúp nó đi!”
“Vân di xin con! Hàn Húc……” Cốc Vân lôi kéo quần áo anh ta, cầu xin.
“Cháu cũng không có biện pháp, lúc trước cô ấy dưỡng thai đáng lẽ ra càng phải cẩn thận nhưng tâm tình lại kích động, đối với thai nhi cũng có ảnh hưởng rất lớn, Vân di, dì chấp nhận đi, không phải máu mủ của điện hạ thì tốt nhất không giữ lại!”
Anh ta nói xong, cầm lấy một kim tiêm tiêm đã sẵn thuốc định tới tiêm lên cho Sơ Tình, Cốc Vân vội vàng ngăn lại,“
Cậu định làm gì?”
“Thai nhi không nên giữ, cháu muốn giúp nó giải thoát!”
“Không được, tôi không đồng ý cho cậu làm vậy!” Cốc Vân tiến lên, đoạt lấy kim tiêm trong tay anh ta. Móng tay sắc bén của bà ta bấu vào tay Hàn Húc, nhưng anh ta nhanh hơn đã tránh được, cũng đoạt lại được ống kim tiên.
“Vân di, đứa bé này thật sự không nên giữ, cho dù điện hạ hiện tại ở đây đi chăng nữa cũng không cứu nổi đứa bé đâu!”
Hàn Húc phiền chán dùng chân đạp đồ phía dứoi, Cốc Vân phẫn nộ, đều bởi vì Mộ Tình Không, mấy ngày qua Sơ Tình buồn bực không vui, bà đều thấy cả.
Trong mắt chợt loé lên tia giảo hoạt, khiến cho bà nhanh tay nhặt ống tiêm lên.
“Chờ thân thể Sơ Tình tốt lên một chút, việc này điện hạ cũng có thể biết!”
Nhìn vẻ mặt không tin tưởng của bà ta nhìn mình, Hàn Húc thấy khó chịu.
Hàn Húc thu dọn đồ, sau đó đi ra ngoài.
“Sơ Tình, Vân di sẽ không để con chịu khổ nữa đâu!” Cốc Vân vừa xoa tay lên trán Sơ Tình, trong mắt hiện lên tia âm hiểm.
Sơ Tình tỉnh lại thì trong phòng đã không còn ai, hạ thân có chút đau nhức, cô giãy dụa ngồi dậy, khoác áo rồi đi ra ngoài.
“Vân di đâu?” Sơ Tình hỏi, những người hầu đều nhiệt tình chào cô, nhưng thuỷ chung không nhìn thấy bóng dáng Cốc Vân.
“Vân di hình như đến chỗ Tình Không tiểu thư!”
“Cái gì?” Sơ Tình vừa nghe, trong lòng lại loạn lên, Cốc Vân vẫn luôn không thích Tình Không, cho nên mới đổi biện pháp đối phó với cô ấy.
Sơ Tình rất sợ Cốc Vân đến gây phiền toái cho Tình Không, vừa nghĩ như vậy, cô xoay chuẩn cũng đi ra ngoài.
Khi đi qua chỗ bể bơi, Sơ Tình thấy nhói đau, ngày đó hắn cùng Tình Không ở trong này hoan ái.
Bước chân cô nhanh hơn, đi nhanh về phía căn nhà màu tím.
Rất xa có rất nhiều người vây xung quanh ngôi nhà, Sơ Tình vừa đi đến, bọn họ tự động tránh đường……
*******
“Tình Không tiểu thư, Mark đã xảy ra chuyện!” Người hầu gõ cửa, Tình Không sau khi nghe thấy tiếng gọi vội vã chạy xuống lầu.
Mark vừa rồi chơi đùa vui vẻ với cô, như thế nào mới một lúc không gặp đã xảy ra chuyện?
“Mark, làm sao vậy?” Thấy nhiều người vây lại bên ngoài biệt thự, Tình Không nghe thấy tiếng nức nở của Mark, cô vội vàng đẩy đám người ra đi vào bên trong.
Mark nằm đó giãy dụa, miệng còn hộc bọt mép màu trắng.