Mục lục
Tổng tài quá tàn nhẫn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 174: Vết thương




Mĩ, San Jose



Bác sĩ y tá quần áo trắng tinh đi vào đi ra cùng một căn phòng, mỗi ngày tình cảnh bạn rộn cứ lặp lại như vậy, một soái ca tuấn tú như ánh mặt trời cố chấp ở bên cạnh cô gái đang hôn mê bất tỉnh.



Hơn hai tháng trước, chủ nhân của nơi này mang về một cô gái trên người đầy máu, tất cả mọi người cho rằng cô gái đó không thể cứu được, nhưng cậu vẫn như lúc trước không chịu từ bỏ niềm tin.



“Tử Khiêm, hôm nay tình hình thế nào?” Việt Trạch nghênh đón người thanh niên mới bước ra khỏi phòng hậu phẫu, vẻ mặt lo lắng hỏi.



“Không tốt lắm! Vết thương bị ngâm nước nhiều ngày, muốn khôi phục như trước rất khó!” Tháo xuống khẩu trang y tế, bác sĩ kiên nhẫn nói xong, vẻ mặt trấn an nhìn về phía Việt Trạch kiên, “Cô gái này chính là người trong lòng của cậu?”



Bọn họ là bạn của nhau, Từ Tử Khiêm biết chuyện của Việt Trạch, cậu ta ngày trước có một vị hôn thê, sau lại vô duyên vô cớ giải trừ hôn ước, sau đó còn vài lần trốn khỏi tay cha đi tìm cô gái kia?



Việt Trạch gật đầu, đôi mày nhíu chặt, trên mặt biểu tình vẫn trầm trọng như trước.



“Vất vả cho cậu!” Cậu vỗ vỗ vai của Từ Tử Khiêm, sau đó mặc quần áo sát trùng rồi đi vào trong phòng.



Trên giường, người kia trên mặt đều bị lụa trắng băng bó nặng nề ngủ, Việt Trạch nghe tiếng máy đo nhịp tim vẫn cứ nhảy lên từng giây, trong lòng mới chậm rãi bình tĩnh xuống.



“Tình Không, em nhất định phải tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại……” Việt Trạch chậm rãi nắm bàn tay lạnh lẽo của cô, hai mắt chăm chú nhìn cô, nói.



Thời gian tựa hồ dừng lại, Việt Trạch không thể tưởng tượng, nhìn cảnh cô rơi xuống biển kia, Tô Khuynh làm hết những gì đối với cô, trên đôi vai gầy yếu lại thêm nhiều đau xót!



Cậu nghĩ cậu thật hạnh phúc, bởi vì cậu so với Lôi Ân cùng Hắc Ngân Thánh trước một bước tìm được rồi cô.



Cô ở dưới biển hai ngày hai đêm, bị sóng biển cuốn đến một nơi rất xa, khi cậu ở bên bờ biển, Việt Trạch đã không dám tin hai mắt của mình lúc đó.



Thân thể của cô bị hành hạ đầy vết thương chỉ còn giữ lại một hơi thở, khuôn mặt vốn như ngọc kia cũng bị hủy hoại, bởi vì mất máu quá nhiều, cô đến bây giờ còn chưa có tỉnh lại.



Đã sáu mươi ngày, Việt Trạch mỗi ngày mỗi giờ mỗi khắc đều khắc khoải chờ đợi.



“Tình Không, tôi thề, về sau sẽ dùng cả sinh mệnh đến bảo hộ em, không để cho em chịu một chút thương tổn, chờ em tỉnh lại, tôi sẽ mang em rời khỏi nơi đây, tôi muốn cưới em, chúng ta đi Pháp, đi Trung Quốc, em muốn đi đâu anh cũng sẽ đi với em……”



Tiếng nói của Việt Trạch dần dần có chút nghẹn ngào, cậu khóc không thành tiếng nhìn thân thể cô chằng chịt vết thương, trên mu bàn tay và người còn có vết bỏng, mặt mũi còn bị rạch vài vết dao, Tô Khuynh, cái người phụ nữ hận cô quá nhiều nên mới khiến cô thành như vậy!



Cậu lúc trước đúng là bị mù, cư nhiên đính hôn với người như vậy!



“Tình Không, anh yêu em, anh chờ em…..” Cậu hôn tay cô, nước mắt theo cằm rơi xuống tay cô, Việt Trạch nhẹ nhàng lau giúp cô, cậu đã quen với việc như vậy, chờ nữ thần của cậu tỉnh lại



Khi Việt Trạch đi ra ngoài, ngoài cửa có hai người đứng đó, như là cái bóng đi theo cậu.



“Thiếu gia, lão gia kêu cậu trở về một chuyến!”



Việt Trạch biết, nếu cậu còn tiếp tục đối nghịch với cha, cha cậu rất có khả năng sẽ gây chuyện bất lợi Tình Không!



Bốn chiếc xe cùng dừng lại bên ngoài một biệt thự huy hoàng, Việt Trạch vừa xuống xe liền nhận được tiếng quát lớn của Vili.



“Vì một đứa con gái, con ngay cả mạng cũng không từ sao?” Từ khi Walter lên làm tổng thống, Vili không có một ngày nào không sợ hãi, sợ ông ta sẽ gây bất lợi với ông, ra tay với con trai mình.



Walter sẽ không ra tay trực tiếp ngoài ánh sáng, một loạt hành động ám sát đã bắt đầu, ông phải bảo vệ tốt đứa con duy nhất của mình.



“Phụ thân đại nhân, nếu con ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, lấy cái gì đi bảo hộ người con gái của con đây!”



“Con không cần ba quản! Cũng đừng sẽ tìm con, con sẽ dẫn Tình Không rời khỏi nơi này!” Việt Trạch hành động theo cảm tình cùng Vili giằng co. Cậu chán ghét bị trói buộc, cũng chán ghét mọi chuyện mà Vili đều an bài sẵn cho cậu.



“Rời đi? Con có thể đi được đâu? Có biết hay không Walter lại tìm tới người của Địa ngục môn, bọn họ rất nhanh sẽ có hành động, Việt Trạch, từ hôm nay trở đi, con phải ở cạnh ba, đừng có đi đâu!”



Vili không thể không đề phòng, Hắc Ưng hiện tại rơi đài, em trai của y -Hắc Ngân Thánh cũng là kẻ khó đối phó, nếu hắn ta nhận nhiệm vụ này, Việt Trạch mọi lúc đều bị nguy hiểm.



“Phụ thân đại nhân, ba đừng hòng ra lệnh cho con! Nếu ba muốn nhốt con lại chi bằng, bây giờ giết luôn con đi!”



Việt Trạch thống hận Vili sợ đầu sợ đuôi như vậy, Walter lên làm tổng thống sau cũng không có vì công dân làm phúc lợi, thậm chí ngay cả tác phong của ông ta cũng đều có vấn đề, đã có rất nhiều nghị viên lên tiếng nên mở phiên họp lại, muốn kéo ông ta xuống.



Cậu không sợ Walter, cũng không cần làm một ký sinh trùng chỉ biết dựa vào cha mình, cậu tuy rằng còn trẻ, cần rèn luyện, cậu sẽ làm bản thân trở nên mạnh mẽ, cậu đã hứa với Tình Không như vậy!



“Con….cái đồ ngu xuẩn này, trở về cho ba!” Vili còn chưa nói xong, Việt Trạch liền một lần nữa ngồi vào trong xe, đem Vili cùng này bảo tiêu toàn bộ bỏ mặc ở xe sau.



Xe một đường trở về chỗ Tình Không, Việt Trạch lập tức nhảy xuống xe chạy tới trước mặt Từ Tử Khiêm.



“Tình Không khi nào thì có thể tỉnh?”



Bộ dáng vội vàng của Việt Trạch làm cho Từ Tử Khiêm hơi kinh ngạc, “Nói không tốt lắm, đầu của cô áy bị thương nghiêm trọng, hết thảy đều phải chờ xem cô áy tỉnh lại sau mới có thể phán đoán!”



“Tử Khiêm, ba tớ rất nhanh sẽ phái người đến nơi đây, tớ muốn mang Tình Không rời đi!”



Việt Trạch nói xong, đã muốn đi đến phòng của Tình Không, Từ Tử Khiêm đi theo phía sau nhắc nhở,“Cô hiện tại thân thể không thích hợp di động, Việt Trạch, cậu mang cô ấy rời đi sẽ nguy hiểm, ở tại chỗ này mới an toàn!”



“Nhưng ba tớ không muốn tớ ở cạnh Tình Không, tớ sẽ không bỏ lại cô ấy đâu!” Vili không thể cho phép bất luận kẻ nào uy hiếp đến an toàn tính mạng của con trai mình, tự nhiên cũng sẽ xử lý Tình Không, trước lúc đó, cậu muốn dẫn cô rời đi.



“Tử Khiêm, giúp tớ đi! Tớ nhất định phải mang cô ấy đi!” Việt Trạch kiên quyết, thành khẩn nhìn Từ Tử Khiêm.



Từ Tử Khiêm gật đầu đáp ứng, hai người nhìn nhau cười.



Vili rất nhanh đã phái người giám thị ở bệnh viện này, Từ Tử Khiêm trước đem Tình Không dời đi chỗ khác, đợi cho Việt Trạch thành công thoát thân, sau đó mới đón Tình Không.



Trung Quốc cũng có người của Walter, Việt Trạch chuẩn bị trước mang Tình Không đi Pháp, cậu sẽ tìm bác sĩ chỉnh hình giỏi nhất cho cô.



Tuy rằng cậu không cần dung mạo của cô, không quan tâm cô xấu hay đẹp, nhưng chờ cô tỉnh lại mà nhìn thấy mặt mũi bản thân như vậy, nhất định hội rất đau khổ?



Khi chiếc xe thể thao màu đen chạy trên đường phố San Jose, Tình Không hôn mê đột nhiên giật giật ngón tay, chậm rãi mở mắt.



Cổ họng có chút đau, Tình Không lại còn có thể nhận rõ người thanh niên đang gắt gao ôm lấy cô, thân người cậu ấy có hương vị nhẹ nhàng khoan khoái.



“Việt Trạch……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK