“Cái gì?” Lôi Ân lúc nhận được tin, tức giận từ trên ghế đứng dậy, Tra Lý vẫn ôn hoà, còn Dịch Hàn thì lạnh lùng đứng đó.
“Tình tiểu thư cùng Mộ tiểu thư đều đi đến bệnh viện, người của Walter phục sẵn tại nơi đó, hiện tại cả hai đều nằm trong tay hắn ta!”
“Shit!” Lôi Ân bực dọc tháo caravat, theo sau lại có mộtthủ hạ đi vào văn phòng, cung kính nói,
“Điện hạ, Walter phái người đến, hắn nói mời điện hạ đến bàn chuyện!”
“
Điện hạ, không thể! Nói không chừng đây là một cái bẫy!” Không đợi Lôi Ân phản ứng, Tra Lý đã lên tiếng ngăn cản.
“Không, hắn có cần tôi nên mới làm vậy! Tra Lý, cậu cùng Dịch Hàn phụ trách đưa Sơ Tình và Tình Không trở về!” Lôi Ân không nhiều lời, bước nhanh đi ra ngoài.
“Điện hạ!” Tra Lý muốn đuổi theo, Dịch Hàn ngăn anh ta lại
,“ Nghe điện hạ đi! Ở La Mã, hắn ta không dám xuống tay với điện hạ đâu!”
Hắn có tram ngàn cách cứu các cô ra, nhưng hắn thể để Sơ Tình bị nguy hiểm!
Lôi Ân xuống xe, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu lấp lánh “Dạ Sắc”, cửa đại sảnh xoay tròn đã được người đẩy ra, hắn hít sâu một hơi, thân hình cao lớn tiến vào. Bước vào phòng chỉ định, hắn đã nhìn thấy ngay một người đàn ông cao lớn khí thế ngồi sẵn trên ghế sô pha.
Trong phòng đầy bảo tiêu, ánh mắt lợi hại của Lôi Ân đảo qua một lượt, không nhanh không chậm ngồi xuống, Lôi Ân đối diện với người đàn ông kia.
“Lôi Ân điện hạ, sớm đã nghe danh, hân hạnh!” Walter chủ động vươn tay về phía hắn, Lôi Ân bắt tay với hắn, con ngươi màu hổ phách nhếch lên, “
Hân hạnh!”
“ Sự can đảm của cậu khiến tôi bội phục!” Walter nhìn lướt qua một lượt, Lôi Ân cũng không mang theo vũ khí.
“
Sự gan dạ và sang suốt của anh cũng khiến tôi nể phục, nơi này, là địa bàn của tôi!” Khuôn mặt tuấn tú của Lôi Ân không có nửa phần biến đổi, tao nhã chu toàn nhìn gã ta.
“
Tôi thích cá tính của cậu!” Walter tán thưởng nhìn hắn
,“Nếu cậu lúc trước không hiệp trợ Vili, có lẽ chúng ta có thể trở thành bạn!”
“Điều kiện gì tôi cũng sẽ đáp ứng, thả phụ nữ của tôi ra!” Con ngươi lợi hại của Lôi Ân chăm chú nhìn vào người đàn ông trước mặt, nghe đồn gã máu lạnh vô tình. Walter nhẹ nhàng nở nụ cười, hoá ra đúng là gã đã bắt trúng điểm yếu của Lôi Ân.
“Tôi vốn dĩ không muốn làm kẻ thù của cậu, nhưng cậu giúp Vili thì chính là kẻ thù của tôi!”Mặt gã lộ vẻ hung ác, gân xanh trong khoé mắt nổi lên,“Tôi muốn lô vũ khí trong tay cậu, còn nữa, giúp tôi trừ khử Vili và Việt Trạch!”
“Được!” Lôi Ân không có do dự, đáp ứng.
“Như vậy, tôi muốn xem thành ý của cậu!” Walter búng tay, Tình Không và Sơ Tình được đưa lên.
Sơ Tình sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt suy yếu nhìn Lôi Ân, Tình Không cũng không ngại nhìn chằm chằm Walter, gắt gao cắn môi.
Khi ánh mắt thâm thuý của Lôi Ân nhìn về phía Sơ Tình, trước mặt hứn đã có một khẩu súng, giọng nói ma mị của Walter vang lên theo sau,“
Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, bất quá, trong hai người này chỉ có một người điện hạ có thể mang đi?”
“Nghe nói kĩ thuật bắn sung của cậu rất tuyệt, cho tôi mở mang tầm mắt nào!” Waltter nhếch cằm về phía Lôi Ân, tươi cười như không nói, “Giữ lại một người, giết một người!”
Tình Không cùng Sơ Tình mở to hai mắt, toàn bộ phòng đều tràn ngập sát khí.
Lôi Ân hai mắt màu đỏ tươi, ở thời khắc Walter đếm ngược ba giây, hắn run run nắm khẩu sung kia, nhắm ngay cô gái cách đó không xa–