“Nếu như không có ngày đó?” Tình Không hỏi lại.
“
Cũng đâu cần nhanh như vậy, tôi thích chị, thế là đủ rồi!” Việt Trạch cười sáng lạn, lộ ra chiếc rang khểnh trắng tinh, vẻ mặt không hiểu sự đời như thế khiến cho Tình Không cảm thấy bản thân mình không xứng đáng với cậu ta.
“Đi thôi, tôi đưa chị đi thay đồ!” Việt Trạch kéo tay cô đi, hạt mưa trên đỉnh đầu có dấu hiệu giảm đi không ít. Việt Trạch dẫn cô vào một khách sạn, đi thẳng lên lầu, dung chìa khoá điện tử mở cửa phòng.
Cậu ta đẩy cô vào phòng tắm, Tình Không ngay cả cả một chữ “không” cũng chẳng kịp thốt lên.
Cô tắm rửa rất nhanh, mặc áo choàng đi ra cũng là lúc nhìn thấy Việt Trạch mang một bộ quần áo mới đến.
“Tôi tắm xong rồi, cậu mau tắm đi!” Thấy Việt Trạch vẫn còn mặc quần áo uót trên người, Tình Không vội vàng đi ra, Việt Trạch đưa quần áo cho cô, không quên lo lắng dặn dò, “
Tình Không, chị đừng có thừa lúc tôi tắm mà bỏ đi đó nha!”
“Yên tâm đi!” Tình Không trừng mắt nhìn cậu ta, như thế này cậu ta mới yên tâm đóng cửa phòng tắm lại.
Việt Trạch tắm rất nhanh, Tình Không vừa thay váy xong thì cậu cũng bước ra khỏi phòng tắm, trên người vẫn còn mấy giọt nước, khăn tắm quấn bên hông.
Tình Không nhắm chặt hai mắt lại, Việt Trạch chạy tới trước mặt cô, bàn tay nhanh nhẹn nhéo má cô, dùng giọng điệu vô cùng yêu thương nói,“
Tình Không, biểu tình này của chị thật đáng yêu, làm sao bây giờ? Tôi hình như càng ngày càng thích chị mất rồi!”
“
Đừng có tranh thủ ăn đậu hũ của tôi!” Tình Không đá cậu ta một cái không thương tiếc, còn véo lên lưng cậu ta, Việt Trạch đau nhưng cười hì hì nhìn cô.
Cô né tránh, đi đến ban công nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa không biết từ khi nào đã ngừng rơi, thiên xanh trong. Tình Không nhìn chiếc xe con màu đen dưới lầu phóng đi phóng tới, ánh mắt nhất thời ảm đạm.
Cô biết, mặc cho cô có chạy trốn cỡ nào cũng không thoát khỏi bàn tay của hắn.
Cô nhớ những lời cảnh cáo của Lôi Ân, đột nhiên sợ hãi hắn sẽ tìm Việt Trạch gây phiền phức.
“
Tình Không, chị có đói bụng không? Tôi gọi phục vụ mang đồ ăn lên!” Việt Trạch cũng đã thay xong quần áo, nhìn Tình Không đang định đi đâu đó.
“Không cần, tôi đi trước!”
Tình Không đã muốn hướng huyền quan chỗ đi đến, Việt Trạch vội vàng đi theo nàng phía sau, “
Tình Không, chị định đi đâu đây?”
“Cậu đừng đi theo tôi nữa!” Tình Không muốn đi ra hành lang, Việt Trạch cũng bám theo.
Khi sắp đến thang máy, một bóng người quen thuộc khiến Tình Không giật mình, cô quay người lại, lôi kéo Việt Trạch trốn sau tường, một bàn tay bịt miệng cậu ta lại.
Việt Trạch vô tội trừng mắt nhìn, Tình Không buông tay khỏi mặt cậu ta, cho dù là một cái bóng dáng, cô cũng nhận ra được đó là Lôi Ân.
Hắn ôm một người trong lòng, lưng quay về phía Tình Không cho nên không thấy cô. Tình Không nhận ra người hắn ôm là một cô gái rất trẻ, hơn nữa đôi mắt cũng màu hổ phách rất trong.
Cô cười khổ, hắn không phải thích Sơ Tình sao? Còn có người phụ nữ hắn đang giam lỏng trong biệt thự là cô nữa, tại sao vẫn còn đi thuê phòng với người khác?
Đợi đến khi bọn họ đi vào thang máy, Tình Không mới yên tâm thở ra, Việt Trạch hình như cũng nhìn thấy Lôi Ân, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường.
“Việt Trạch, đừng nữa đi theo tôi nữa, bằng không tôi sẽ không bao giờ nhìn mặt cậu nữa đâu!” Tình Không tiếp tục đi về phía trước, Việt Trạch theo sát không tha, Tình Không quay đầu, nghiêm túc nhìn cậu, Việt Trạch khó xử nhìn cô, “
Tình Không……”
Thấy cô nghiêng mặt, Việt Trạch cũng không chần chừ, lấy chiếc di động từ trong túi mình ra đưa cho Tình Không, “
Vậy chị cầm cái này đi, đừng để cho tôi không tìm được chị?”
Tình Không không từ chối, gật gật đầu, nhanh chóng bước vào thang máy.