Mục lục
Tổng tài quá tàn nhẫn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 49: Gặp nạn trong rừng cây




Tình Không cố hết sức đỡ hắn qua, đẩy những nhành cây dại gai góc chắn trước cửa, bàn tay trắng hồng nhanh chóng xuất hiện những vết ứ hồng. Đợi đến khi vào sâu bên trong hang động vừa tối vừa lạnh, cả cô lẫn hắn đều thở một hơi kinh hãi.



“ Đi kiếm chút cành cây đến đây….” Lôi Ân ôm ngực định ngồi xuống, Tình Không nhanh chóng tìm cho hắn một chỗ sạch sẽ khô ráo trước. Áo sơ mi trắng của hắn đều loang lổ vết máu, vậy mà sau một thời gian dài ngâm mình trong nước, cô không hề nghe thấy hắn kêu rên lên một tiếng.



Tình Không ra phía cửa động tìm vài cành cây, Lôi Ân lấy từ trong túi áo sơ mi một cái bật lửa. “ Bụp” một tiếng, từ một ngọn lửa bé xiu trở thành cả đống lửa lớn làm cả hang động sáng hẳn lên.



“ Vết thương của anh phải làm sao bây giờ?” Tình Không có chút luống cuống tay chân, hoàn toàn hoảng loạn, chỉ có thể nghe Lôi Ân phân phó.



“ Lấy viên đạn ra, làm được không?” Khi đôi mắt màu hổ phách chuyên chú nhìn cô, Tình Không nhẹ nhàng lắc lắc đầu, không những thế một bàn tay còn run run.



Hắn từ bên hông rút ra một con dao găm, rồi cởi áo sơ mi. Nửa thân trên quang lỏa, Tình Không có thể nhìn thấy rõ vết sẹo trên ngực hắn.



“ Lại đây!” Lôi Ân đột nhiên hướng cô ngoắc ngoắc tay. Tình Không đi qua, hắn lấy một gói thuốc nhỏ đưa cho cô. Thuốc trắng, nhỏ, cùng một loại giống với thuốc lắc lúc trước, chắc là được lấy từ trong kho thuốc phiện.



“ Không cần! Đây là thuốc phiện….” Nhận biết được ý đồ của hắn, Tình Không ngay lập tức ngăn cản.



“ Nhưng nó có thể giúp giảm đau! Ngoan, đến đây bôi hộ tôi!” Trong lời nói của hắn mang theo chút dụ dỗ. Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu tuôn ra từ trên trán hắn. Tình Không đành ác tâm, đem toàn bộ số thuốc rắc lên miệng vết thương của hắn.



“ Nhắm mắt lại, quay đầu đi!”



Tiếng của hắn vang lên phía sau. Tình Không theo phải xạ co điều kiện mà quay đi. Chỉ nghe thấy tiếng hắn gầm nhẹ giống như thú dữ, Tình Không nghe thấy tiếng viên đạn rơi xuống đất một tiếng, cô quay đầu lại. Hắn ra hiệu. Cô hiểu ý mà xé toang áo sơ mi của hắn, giúp hắn băng miệng vết thương lại.



“ Đau không?” Tình Không có lòng tốt, nhịn không được khi thấy hắn một mình cầm dao tự đâm vào ngực như vậy mà lên tiếng hỏi hắn. Lôi Ân nhắm mắt lại. Tình Không lấy âu phục hắn vứt dưới chân đắp lên cho hắn, một tay còn lại của hắn vẫn đang gắt gao giữ lấy tay kia của cô.



“ ….Tình….”



Trong cơn mông lung, hắn gọi tên ai đó. Tình Không cố gắng ghé tai lắng nghe, chỉ nghe thấy một chữ yếu ớt phát ra từ bờ môi khô nứt của hắn.



“ …Tình…”



Là đang gọi cô sao?



Trong sơn động có lửa cháy sáng cho nên cũng không còn ẩm ướt như lúc ban đầu, Tình Không đưa tay lên sờ thử trán Lôi Ân mới giật mình phát hiện, cả người hắn đang nóng rực.



“ Lôi Ân, tỉnh lại! Tỉnh lại! Anh phát sốt rồi!” Tình Không biết rõ đây là do vết thương của hắn hành. Cô muốn buông tay hắn ra, nhưng hắn lại vội vàng túm lấy, nhưng cuối cùng vẫn vô lực mà buông lơi. Tình Không không dám đi xa, chỉ là đi đến bờ suối lúc bọn họ đi qua để lấy một ít nước. Khi cô trở lại, Lôi Ân đã không còn ý thức.



Cứ nghĩ đến việc hắn tra tấn mình lúc trước là cô hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhìn hắn vì bảo vệ cô mà trúng đạn, cô lại đau lòng.



“ Ngủ một hồi thôi nhé, được không? Lôi Ân, đừng ngủ say, đừng bỏ tôi lại một mình ở đây!…. Tôi sợ lắm….” Tình Không dùng nước suôí giúp hắn lau qua thân thể, lại cho hắn uống thêm một chút nước, nhưng mà vẫn không thấy hắn tỉnh lại. Cô theo bản năng mà rúc vào lòng hắn. Thân thể của hắn mới vừa rồi còn nóng như lửa thiêu, vậy mà lúc này lại thực lạnh lẽo. Cảm nhận được một khối thân thể mềm mại ấm áp ở bên, Lôi Ân vô thức mà ôm chặt Tình Không vào lòng. Bởi vì sợ đụng đến vết thương của hắn, nên cô cũng không dám giãy dụa, để mặc cho hắn ôm.Cô không dám nhắm mắt, ở bên ngoài kia tiếng thú dữ giành mồi vẫn còn chưa dứt. Cô chỉ sợ chúng lập tức kéo đến cắn xé cô.



Không biết qua bao nhiêu lâu, cảm nhận được một luồng không khí lạnh lẽo, cô bỗng dưng mở to hai mắt. Khi nhìn thấy một cặp mắt xanh của con dã thú, tay cô kháp sâu vào thân thể Lôi Ân. Nhưng mà, hắn vẫn không có chút phản ứng nào.



“ Lôi …Ân….Lôi Ân…!” Ánh mắt Tình Không sợ hãi nhìn về phía cửa động. Con mãnh thú vẻ mặt kiếm ăn ai oán nhìn Tình Không. Cô nhận ra, đó là một con sói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK