……………….
Ánh mắt Sơ Tình dần dần chuyển dời khỏi người hắn, trong lòng hơi mất mát, đôi mắt sáng ngời, cô gắt gao giữ chặt lấy bó hoa cưới trong tay, sau đó nghe tiếng mục sự vang lên bên tai,“Sơ Tình tiểu thư, cô có nguyện ý lấy Lôi Ân tiên sinh làm chồng, vô luận là cuộc sống khó khăn hay hay thuận lợi, giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay tật bệnh, thoải mái hay ưu sầu, cả đời tôn kính anh ta, yêu anh ta cho đến giây phút cuối cùng hay không?”
Sơ Tình mở to mắt ủy khuất, Cốc Vân ở bên cạnh nhìn đến mắt cô trong suốt, dùng chỉ trích nhìn về phía Lôi Ân, giáo đường nội vẫn yên tĩnh không tiếng động, tất cả đều hướng ánh mắt về phía cô dâu chú rể.
Không nghe được Sơ Tình trả lời, mục sư hỏi lại một lần một lần, Sơ Tình tiểu thư, cô có nguyện ý lấy Lôi Ân tiên sinh làm chồng, vô luận là cuộc sống khó khăn hay hay thuận lợi, giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay tật bệnh, thoải mái hay ưu sầu, cả đời tôn kính anh ta, yêu anh ta cho đến giây phút cuối cùng hay không?”
Lôi Ân cũng nhìn Sơ Tình, hắn biết hắn vừa rồi do dự khẳng định đã tổn thương đến cô, nhưng phản ứng như bậy, chính là phát ra từ bản năng, hắn không ngờ bản thân lại nghĩ đến cô gái khác!
“Sơ Tình, mau trả lời đi!” Cốc Vân vội vàng, ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở cô.
Tả Sâm cũng tối sầm mặt lại, đang muốn tiến lên đi quát lớn, Thác Ni đột nhiên nhỏ giọng bên tai ông, “Bá tước, tổng thống Walter phái người đưa tới một phần quà, hắn nói muốn điện hạ tự mình mở ra!”
“Mang vào!” Ông hướng hắn gật đầu, Thác Ni nhận lệnh, vẫy tay với người bên ngoài, một hộp quà cực to, nó được gói bọc tinh xảo, mang vào trong lễ đường.
Trên đài, mắt Sơ Tình đã chảy hai hàng nước mắt, mục sư hỏi tiếp đến lần thứ ba, cô mới đứt quãng trả lời, “Tôi…… Tôi…. nguyện……”
Khi còn chữ ý cuối cùng chưa hạ xuống, Tra Lý đã mang món quà cực lớn kia đến trước mặt Lôi Ân, trong lúc nhất thời, mọi chú ý đều tập trung đến hộp quà to lớn mỹ lệ đó.
Lôi Ân cùng Hắc Ngân Thánh trong lòng như nghe tiếng trống đánh, bọn họ là quá quen thuộc với loại ám chỉ này. Trong lòng Lôi Ân dâng lên một khát vọng mãnh liệt, sẽ là cô sao?
“Điện hạ, muốn mở ra sao?” Tra Lý đứng ở phía sau Lôi Ân, ánh mắt Sơ Tình cũng theo mọi người nhìn đến món quà kia, trái tim lại nhảy lên không có quy luật.
“Để tôi mở!” Lôi Ân xua tay, sau đó tiến lên hai bước ngồi xổm xuống, chiếc khóa vàng kia không làm khó hắn, khi hắn mở ra, hai bóng người giống như ma thuật theo trong rương đứng dậy.
Đó là…… Một nam một nữ!
Đám người xôn xao, khi mọi người nhìn thấy cô gái kia rất giống cô dâu, Hắc Ngân Thánh đã nhanh chóng đi ra khỏi đám khách mời, Lôi Ân đứng gần hai người nhất, tứ phía tương đối, nhìn gương mặt của Tình Không mong nhớ ngày đêm kia hiện ra trước mặt, tưởng niệm như sóng thủy triều ào đến.
“Tình Không?” Hắc Ngân Thánh cùng Lôi Ân đồng thời thốt ra tiếng, trên đỉnh đầu Tình Không bị một cây súng nhắm vào, Thụy Nhĩ ôm Tình Không từ trong rương nhảy ra, họng súng chuẩn xác nhắm vào huyệt thái dương của cô, mặc cho ai đều không có nghĩ đến, cái rương chưa quà mừng lại hóa ra chứa người!
“Không được tiến lên!” Thụy Nhĩ đem Tình Không ôm sát vào người, vẻ mặt Tình Không đau đớn, thậm chí ngay cả hô hấp cũng dồn dập lên.
Cô nhìn một lượt, nhìn đến hắn cùng cô, hôm nay là ngày hắn làm đám cưới với Sơ Tình, Sơ Tình một thân áo cưới màu trắng, đẹp không gì sáng kịp, Lôi Ân cũng tuấn mỹ vô song, nhưng nhìn ánh mắt của cô đau đớn kịch liệt.
Giờ khắc này, chung quanh hết thảy người hoặc vật hắn đều nhìn không tới, Lôi Ân trong mắt chỉ nhìn thấyTình Không.
“Mày muốn làm gì?” Lôi Ân biết người đàn ông trước mắt là thủ hạ đắc lực bên người Walter, ông ta quả nhiên không tiếc muốn đối địch với hắn, còn tặng hắn một bất ngờ!
“Lôi Ân điện hạ thân ái, dùng mạng của cậu đổi mạng cô ta, thế nào?” Thụy Nhĩ chịu sự phân phó của Walter, tỉ mỉ chuẩn bị màn ám sát này, đã thành công chọc giận Lôi Ân.
“Mày xứng đàm điều kiện với tao sao!” Lôi Ân khinh miệt cười, chỉ có chính hắn biết, đôi tay đặt phía sau, đã run lên nhè nhẹ.
Nhìn cô trong giờ khắc này, hắn đã hối hận, hối hận thả cô rời đi, hối hận đem cô trả lại cho Hắc Ngân Thánh!
“Bất quá chỉ là một phụ nữ thôi mà, muốn giết cứ giết, còn mày cũng đừng mong rời khỏi nơi đây!” Lôi Ân lui về phía sau hai bước, Tra Lý và Dịch Hàn đã dẫn theo người đến, Tả Sâm âm thầm quan sát gã đàn ông kia, thản nhiên, thủ hạ của Walter thân thủ cũng không tầm thường, Tình Không ở dưới nòng súng của gã, căn bản không có khả năng sống sót!
Chuyện ông muốn điều tra cũng sắp có kết quả, trong lòng ông rất bất an, trực giác nói cho ông biết, trăm ngàn không thể để Tình Không gặp chuyện không hay!
“Thả cô gái đó ra, ta có thể cho cậu một cái mạng, nếu không ta dùng đầu ta làm quà đáp lễ cho Walter!”
“Làm một võ sĩ, sớm không màng đến sống chết rồi, bất quá chết chung với một cô gái xinh đẹp diễm lệ thế này, ta cũng không thấy tiếc, ha ha!” Tiếng cười của Thụy Nhĩ vang lên phá lên trong giáo đường yên tĩnh, loại liều chết bán mạng cho người thế này, làm cho người ta nhìn thấy mà sợ.
“Chậm đã!” Tả Sâm khí thế lỗi lạc, ông đột nhiên tiến lên phá vỡ cục diện giằng co, Hắc Ngân Thánh lúc đến giáo đường súng đã bị thu lại, lúc này ánh mắt hung ác hắn nhìn chằm chằm vào Thụy Nhĩ, hơi thở Tình Không càng ngày càng hỗn loạn, thậm chí đã muốn ngất đi.
Tả Sâm vừa xuất hiện, Thụy Nhĩ nhất thời có chút hoảng loạn, người đàn ông lãnh huyết kia, trên người mang theo một sự áp bức không thở nổi.
“Thả cô ấy ra, dùng cái mạng già này của ta đổi, được không?”
Tả Sâm cùng Tình Không trao đổi một ánh mắt, cô dùng hết sức cắn thật mạnh vào tay của Thụy Nhĩ, nói thì chậm, làm thì nhanh, khi Hắc Ngân Thánh chuẩn bị tiến lên đoạt lấy Tình Không, Tô Khuynh đứng cạnh Sơ Tình đã đẩy cô gái lên trước, trực tiếp đổ trên người Thụy Nhĩ, động tác của Hắc Ngân Thánh lại bị ngừng lại.
Kế hoạch bị xáo trộn, trong tay Thụy Nhĩ có một khẩu súng, nhưng đã có hai cô gái ở trên tay gã.
Lôi Ân muốn bắn súng cũng không được, Thụy Nhĩ trầm mặc cười, khi gã chuẩn bị nổ súng với Sơ Tình trước, cảnh giác toàn thân của Lôi Ân đều tập trung lên đôi mắt. Hắn lấy tốc độ sét đánh khi Thủy Nhĩ muốn bóp cò, hắn xông lên phía trước áp chế Thụy Nhĩ, ôm lấy Sơ Tình lăn qua đây, bốn phía tiếng súng không ngừng vang lên, Tả Sâm, Dịch Hàn đồng thời nổ súng, Tình Không mở to hai mắt nhìn Thụy Nhĩ một thân đầy thương tích vẫn cố cầm lấy súng bắn hướng về phía Lôi Ân.
Lặng yên, thế giới tại đây một khắc yên lặng.
Một thân ảnh màu tím tốc độ rất nhanh chắn đến trước người Lôi Ân cùng Sơ Tình, cùng thời khắc Thụy Nhĩ đó ngã xuống, dưới thân Tình Không cũng không ngừng chảy máu.
“Tình Không!!!” Lôi Ân tiếp được thân thể cô ngã xuống, nhìn miệng cô thổ huyết, Tình Không giương mắt nhìn Sơ Tình hoàn hảo không tổn hao gì, trên mặt lộ ra một nụ cười mãn nguyện, đứt quãng nói, “Này…… Đây… là chuyện cuối…. tôi làm… cho ……….. chị!”