Sự chủ động của cô khiến cho hắn càng thêm hung phấn, Lôi Ân vừa hôn cô, vừa kêu tên của cô, “
Tình Không……”
“
Nếu Sơ Tình thấy được thì làm sao bây giờ?” Mái tóc dài ướt đẫm của Tình Không rủ xuống ngực cô, quần áo toàn bộ đều được cởi ra, da thịt trắng nõn ngâm trong làn nước càng thêm sáng bóng.
Lôi Ân cắn lên da cô, sau khi nghe thấy lời này, con ngươi nguy hiểm híp lại, bàn tay càng thêm tham quyến bộ ngực của cô.
“Em hiện tại nên lo cho chính mình thì hơn!” Dục vọng của Lôi Ân rất mạnh, cô lần trước thiếu chút nữa sẽ chết ở trong tay hắn.
Biết rõ cầu xin vô dụng, từ chối cũng vô dụng, Tình Không chấp nhận nhắm mắt lại, cảm nhận hắn trong cơ thể cô không ngừng tàn phá, đợi cho hắn phát tiết đủ, thân thể của hắn cũng trở nên ma mục.
Động tác của hắn hôm nay ôn nhu hơn rất nhiều, không hề hung hãn như những lần trước, cũng đã quan tâm đến cảm thụ của cô, Lôi Ân buông Tình Không, cởi áo sơ mi trên người phủ lên người cô, sau đó hắn cứ như vậy, nửa người xích loã, bình tĩnh tiêu sái bước ra ngoài.
…..
Bên cửa sổ lầu hai, Sơ Tình cả hai tay đều bám chặt lấy rèm cửa sổ, hai mắt của cô nhìn chằm chằm về phía bể bơi, nhìn Lôi Ân yêu thương người phụ nữ giống mình như thế nào, nhìn bọn họ triền miên ra sao, một màn kia, giống như điện phóng qua đầu cô.
Cô đợi hồi lâu, đợi Lôi Ân đi đến phòng cô, cho đến khi Cốc Vân gọi tên, cô mới phát hiện mặt mình đấy lệ.
“Làm sao vậy? Sơ Tình, sao lại khóc? Nào, ngoan…mau nói cho Vân di biết……” Cốc Vân vội vàng lau nước mắt trên mặt Sơ Tình, nắm lấy tay cô gái mới phát hiện long bàn tay bị móng tay khảm sâu đến suyết ra máu.
“Anh ấy đâu? Anh ấy không phải đã trở lại rồi hay sao?”Ngực Sơ Tình đau đớn không thở nổi, cô vốn muốn hắn trở lại, muốn người hắn đến gặp đầu tiên là cô, nhưng hắn lại đi gặp Tình Không, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối không hề rời khỏi Tình Không.
“Đúng vậy! Dì vừa rồi thấy cậu ấy lên lầu, đi vào thư phòng……” Cốc Vân đau lòng dỗ cô,
“ Có phải điện hạ trở về làm con kích động quá hay không?”
“Vân di!” Sơ Tình nhớ lại hành vi của hắn, quay đầu đi, sau đó lại nhào vào lòng Cốc Vân khóc thương tâm.
“Bọn họ làm sao có thể như vậy? Con coi….. Tình Không…. như chị… em, King …là của con…..”
Sơ Tình nói năng không liền mạch, Cốc Vân nghe ra, nguyên lai lại là Mộ Tình Không!
Từ khi Mộ Tình Không đến đây, Sơ Tình vì cô ta đổ bao nước mắt, bà đều thấy được!
…….
Cho đến buổi tối, Lôi Ân mới xuất hiện, lúc hắn đi vào phòng Tình Không, phát hiện thức ăn đặt trên bàn hầu như không được động tới, sắc mặt hắn trầm xuống, nhanh chóng đi đến nhà tắm xem thế nào.
Sơ Tình xích lỏa đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước xuống theo thân thể của cô. Thấy Lôi Ân đi vào, cô đóng nước lại, Lôi Ân lấy khăn tắm cho cô, sau đó bế ngang cô lên.
“Sao lại không ăn cơm? Không hợp khẩu vị sao?” Hắn trước sau vẫn vậy, đối với cô che chở đầy đủ, nhưng nhìn thấy hắn, Sơ Tình lại ủy khuất muốn khóc.
Hiện tượng nôn nghén ở cô không biểu hiện rõ lắm, nhưng sau sự việc ngoài ý muốn phát sinh lần trước, hắn đã sai Hàn Húc đem tất cả thiết bị khám thai đến biệt thự.