Edit: Meimoko
……………………..
Tình Không tỉnh lại trong không gian đều là màu tím, căn phòng quen thuộc kia, khắp nơi đều là mùi huân y, chiếc giường màu tím, cửa sổ màu tím, đèn treo cũng màu tím, ngay cả thảm cũng màu tím.
Còn có cả gương mặt quen thuộc của Hứa Tuyết Cầm đang thân thiết nhìn cô, cô lập tức ngồi dậy, ôm lấy cổ bà, “Cầm di!”
“Làm sao vậy nha đầu ngốc? Ở bên ngoài chịu khổ không ít phải không? Nhìn con gầy đi không ít, sắc mặt cũng không đẹp lắm, trở lại là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”
Hứa Tuyết Cầm âu yếm nhìn Tình Không, vỗ vỗ bả vai gầy yếu của cô, tình cảm yêu thương hiện rõ trong ánh mắt bà.
“Cầm di, người nói cho con biết, mẹ của con tên Mộ Linh phải không?” Tình Không đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt khát vọng nhìn chăm chú vào Hứa Tuyết Cầm, đôi mắt đẹp long lanh tràn đầy nghi hoặc.
“Đúng vậy! Sao con lại hỏi chuyện này?”
“Các người đừng gạt con, mẹ con đã từng sinh vài đứa con, trừ con ra, bà ấy còn có thêm đứa con khác, phải không?”
Tình Không căng thẳng nhìn người phụ nữ trước mặt, mặc dù ngoài tuổi sáu mươi, bà vẫn phong độ mặn mà, trong mắt vẫn hiện lên sự hiền lành tử tế.
“Tình Không, sao con lại nói như vậy? Cầm di không lừa con đâu!” Hứa Tuyết Cầm đương nhiên cũng biết về thân thế của Tình Không.
Bà đau lòng cho đứa bé này, từ nhỏ vốn không có mẹ, cũng không có cha, đối với Tình Không mà nói, Hắc Ngân Thánh vừa là cha vừa là anh.
“Nhưng là……” Tình Không nhìn phụ nhân trước mặt, muốn hỏi lại thôi. Cô biết Cầm di sẽ không lừa cô, nhưng cô không có cách nào tự thuyết phục bản thân tin tưởng được, mẹ của Sơ Tình cũng là Mộ Linh, đây là sự thực!
“Có người nói với con điều gì sao?” Hứa Tuyết Cầm nhìn ánh mắt trong suốt của cô, nói, “Tình Không, con thực sự là con gái của Mộ Linh, cô ấy cũng chỉ sinh một đứa nhỏ, đó là con!”
Tình Không cảm thấy chuyện này thật khiến người ta khó chấp nhận, nhưng cô buộc lòng phải suy nghĩ trên phương diện này.
Xem vẻ mặt rối rắm của cô, Hứa Tuyết Cầm cũng không hỏi nhiều, khi bà đứng dậy rời đi thì thấy Tô Khuynh đứng ngoài cửa, sắc mặt vì thế mà lạnh đi, đối với ả chưa bao giờ hòa nhã,“Tình Không còn đang nghỉ ngơi, đừng có quấy rầy con bé!”
Tô Khuynh xấu hổ muốn chui xuống đất, ả cũng chẳng biết hiện tại mình nên đi nơi nào.
Tình Không không ngủ tiếp được, nghe thấy tiếng động ngoài cửa, cô từ trên giường đứng lên, Hắc Ngân Thánh ôm chầm lấy cô ngay lúc cô vừa mới mở cửa.
“Ta không nằm mơ, Tình Không, em thật sự đã trở lại!”
Thật sự ôm lấy cô, có cảm giác, có độ ấm, tim hắnlập tức đập rất nhanh, chỉ có cô, mới có thể khiến hắn rung động đến mức này.
“Em có vài lời muốn hỏi anh!” Tình Không không đẩy hắn ra, chỉ quay mặt đi.
Sự lạnh lùng của cô, hắn cũng không để ý, Hắc Ngân Thánh ôm cô trở về phòng, một lần nữa đóng cửa lại, sau đó mặt nạ được hắn tháo xuống.
Trên mặt hắn, vết sẹo có chút hung dữ hơn, Tình Không lui về sau vài bước giữ khoảng cách, sắc mặt trắng bệch. Gương mặt Hắc Ngân Thánh là những đường cong cương nghị, nếu không phải vì vết sẹo, hắn là một người đàn ông có vẻ đẹp hoàn mỹ.
“Em muốn nói gì với ta? Lôi Ân đối với em thế nào?”
“Mẹ em chết như thế nào? Anh vì sao lại nuôi dưỡng em? Em bây giờ gọi anh một tiếng “ anh trai”, anh sẽ nói cho em biết sự thực chứ? Có phải em còn có một người chị em hay không?”
Ánh mắt Tình Không ngấn lệ, kích động nhìn Hắc Ngân Thánh, thân hình cao lớn của hắn chậm rãi đi về phía cô, khuôn mặt này đã bao lần xuất hiện trong giấc mộng, nhưng đến cuối cùng cô cũng không nhớ nổi bộ dạng của hắn.
“Tình Không, ta vĩnh viễn không lừa em!”
“Nếu em hoài nghi về thân thể của mình, ta sẽ giúp em điều ra rõ ngọn ngành, nhưng mà, em thật sự là con gái của Mộ Linh. Từ lúc sinh ra, em đã là của Hắc Ngân Thánh ta rồi!”
“Vậy anh giúp em, em muốn biết chân tướng!” Tình Không trước giờ chưa từng hoài nghi lời của Hắc Ngân Thánh, nhưng hiện tại, cô không thể không hoài nghi lời của hắn nói.
…………..
Long Tứ được Dịch Phong mời đến phòng tối. Nói là phòng tối nhưng thực chất là phòng dưới tầng hầm, trong phòng trưng đèn điện sáng một góc, xung quanh còn có hơn 20 người kính râm trang bị đầy đủ đứng im lặng ở đó khiến người ta trông thấy mà lạnh run.
Gã đã quy hạ làm thủ hạ của Hắc Ngân Thánh, hắn ta định làm gì đây?
Cửa lại bị đẩy ra, Long Tứ trợn to mắt nhìn người tới, theo sau Hắc Ngân Thánh còn có một thiếu nữ trẻ tuổi, một thân váy áo trắng, tựa như tiên tử.
“Ngân, Ngân Đế…… Ngài có chuyện gì cứ sai Dịch Phong truyền đạt là được rồi, đâu cần thiết phải động thủ như vậy?”
Long Tứ cũng là người đã trải qua nhiều trường hợp, giống như Hắc Ngân Thánh, loại người gặp nạn cũng không loạn.
Hắc Ngân Thánh cũng không trả lời, mà đem Tình Không đẩy đến trước mặt, Mộ Tình Không đến giờ vẫn là bí mật được Hắc Ngân Thánh che giấu, người của Địa Ngục Môn, trừ Dịch Phong, đám người kia không ai biết đến cô.
Nhưng Long Tứ hẳn là biết, đứa nhỏ hai mươi năm trước hắn ôm trở về, nguyên lai chính là cô gái trước mắt!
“Nói một chút đi! Hai mươi năm trước, khi anh tìm được Mộ Linh đã xảy ra chuyện gì?”
Hắc Ngân Thánh thản nhiên, nhưng mỗi từ hắn nói ra đều như bom hạt nhân khiến nhiều kẻ hết hồn, tất cả đều không khỏi sợ hãi.
Chân tay Long Tứ mềm nhũn, nhanh chóng quỳ trước Hắc Ngân Thánh.
Hai mươi năm trước, Hắc Ngân Thánh mới chỉ mười hai tuổi, hắn không có năng lực đấu với Hắc Ưng, Hắc Ưng chiếm được Mộ Linh, lại không tốt hảo quý trọng người phụ nữ đó.
Lôi Ân là con nuôi duy nhất của Tả Sâm, Hắc Ưng bắt cóc Lôi Ân đến, lại bị Mộ Linh thả đi, Long Tứ phụng lênh đi bắt bọn họ.
Cái ngày mưa kia, Mộ Linh thông minh hơn người đã nhanh chóng giấu Lôi Ân đi, nhưng cô ta đang mang thai nên đương nhiên không trốn được quá xa.
Người phụ nữ ấy bị cường bạo đến sinh non, sanh ra một đôi song sinh, sau chỉ có Tình Không được Long Tứ đưa về.
Khi những lời này được thốt ra từ miệng Long Tứ, Hắc Ngân Thánh chỉ muốn một phát súng bắt vào đầu hắn.
Năm đó, Long Tứ đem Mộ Linh trở về, Hắc Ưng trong cơn giận dữ đã tra tấn Mộ Linh gần chết, Hắc Ngân Thánh vĩnh viễn cũng quên không được. Khi Mộ Linh cầu xin hắn bắn chết, cũng căn dặn hắn chăm sóc Tình Không, hắn lúc đó như thế nào mà xuống tay được.
Cho dù Hắc Ưng chưa bao giờ tin tưởng Mộ Linh, nhưng Mộ Linh vẫn yêu Hắc Ưng.
Tình Không nghe xong những lời này, móng tay hung hăng kháp vào lòng bàn tay, chua xót nước mắt chảy dài, cô nghĩ những suy đoán của cô đã hoàn toàn được chững thực rồi.
Cô và Sơ Tình là chị em song sinh!
Khó trách, lần đầu tiên nhìn thấy Sơ Tình có loại cảm giác quen thuộc, khó trách, Sơ Tình lần đầu tiên nắm lấy tay cô, cô cảm thấy thân thiết lạ lùng, cho nên mới có thể vì Sơ Tình mà đỡ đạn mà chẳng cần suy nghĩ, nhóm máu của hai người giống nhau, bởi vốn dĩ cô và Sơ Tình chảy cùng dòng máu.
Người ta nói song sinh có sự tương lân khác với người bình thường, cho dù thế nào cũng khó có thể bài xích, không tự chủ mà muốn tiến lại gần.
Nhưng, bọn họ cũng không biết, còn có một đứa bé khác mà Long Tứ bỏ lại lúc đó đã được Lôi Ân thu nhận, Hàn Húc cùng Tả Sâm đều nói cho, hai mươi năm trước Lôi Ân bị người của Địa Ngục Môn đuổi giết, là mẹ của Sơ Tình cứu hắn ta, mà hắn cũng là ngày đó nhận Sơ Tình về!
Tình Không vô lực ngã xuống, đến bây giờ mới biết được, trên đời này, cô còn có một người thân!