Mục lục
Tổng tài quá tàn nhẫn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47: Sẽ không bỏ cô lại đâu!




Trước giờ, Lôi Ân cũng không hoàn toàn tin tưởng Sigmund Freud, cho nên đã bố trí tai mắt ở bên cạnh lão. Thật không ngờ, cuối cùng lão vẫn muốn làm phản.



Lôi Ân được bảo hộ đi ra ngoài. Dịch Hàn dẫn đầu đám người. Chỉ trong vòng chưa đầy năm phút, Dịch Hàn đã đánh bay cả một đám lâu la.



“ Điện hạ, đi mau!”



Dịch Hàn cúi sát gần xuống đất, kiểm tra thử một chút rồi lại rút súng ra bắn vài phát đạn, mang theo Lôi Ân cùng đám vệ sĩ chí tử chạy về phía bến tàu.



“ Mau lên thuyền!”



“ Không! Trở về!” Lôi Ân đột nhiên dừng bước, ánh mắt cực kỳ u lãnh.



“ Điện hạ!” Dịch Hàn quay đầu, tựa hồ hiểu được ý tứ trong mắt Lôi Ân, “ Cậu đi trước, tôi sẽ trở về tìm Mộ tiểu thư!”



“ Không cần! Tự tôi đi tìm cô ấy!” Lôi Ân nói xong thì lập tức quay đầu một cách dứt khoát. Chỉ cần hắn không đi, những kẻ đi theo hắn đương nhiên cũng không thể làm ngơ ham sống sợ chết.



Bọn họ theo con đường nhỏ trở về bộ lạc. Lôi Ân dường như đã phán đoán trước được tình hình cho nên mới đem Tình Không giấu xuống dưới sàng. Cho nên lúc được giải cứu một khắc kia, cô sợ hãi nhào vào trong lòng hắn, run run trả lời: “ Lôi Ân, đừng có bỏ lại tôi!”



“ Đừng sợ! Tôi sẽ không bỏ cô lại đâu!”. Lôi Ân cởi bỏ dây thừng trên người Tình Không, bế cô vào lòng. Đi được nửa đường thì nghe được tin tức du thuyền bị người của Hắc Ứng chiếm. Hắn đoán không sai, Hắc Ưng quả nhiên đã thu phục Sigmund Freud.



Tình Không cả người đều không có khí lực, mềm nhũn để mặc cho Lôi Ân kéo đi. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc đáng sợ của hắn, cô biết bọn họ đang gặp phiền toái.



“ Điện hạ, bọn chúng đã đuổi đến đây. Cậu cùng Mộ tiểu thư hãy chạy trước đi, chúng tôi sẽ yểm trợ.”



Dịch Hàn cùng đám vệ sĩ bảo hộ Lôi Ân ở một vị trí an toàn nhất. Lôi Ân đã quá quen thuộc với những tình huống như thế này, gật gật đầu rồi ôm lấy Tình Không rời đi.



Đợi đến khi bọn họ đi được một khoảng cách khá xa, phía sau liền vang lên một loạt tiếng súng nổ, đường dưới chân tựa hồ trở thành hố lớn.



“ Đứng vững!” Hắn mạnh mẽ dùng cánh tay chế trụn lấy cô. Tình Không sợ hãi cực kỳ: “ Chúng ta sẽ chết ở đây sao?”



“ Không dễ dàng chết như vậy!” Hắn ôm lấy cô, rồi đột nhiên từ trên đỉnh cốc cao mấy trăm mét trượt xuống phía dưới. Thân mình của hắn vô tình trở thành tấm đệm cho Tình Không, nhưng mà vẫn có cảm giác đau đớn. Sau khi chiếc thuyền kia cặp bờ xong, hắn lại kéo cô lôi lên thuyền.



“ Muốn sống thì mau quay thuyền trở lại!” Lôi Ân ôm Tình Không, dễ dàng nhảy lên chiếc thuyền, sau đó giương súng, chĩa thẳng vào tên đang lái thuyền.



Trong khoang thuyền, có mười mấy cô gái trẻ bị trói chặt ở một chỗ, lại có thêm mấy tên đàn ông to con thân đeo mấy sợi xích sắt đang tụ tập ngồi đánh bạc. Tình Không lập tức hiểu ra đây là một con thuyền buôn người nhập cư trái phép. Những cô gái kia đều bị bọn buôn người bán đến đây,



“ Có nghe thấy không?” Lôi Ân bắn một phát cảnh cáo, tên lái tàu mặt mày biến sắc ngay lập tức, vội vàng thét lớn vào bên trong: “ Mau…. Quay thuyền lại!”



Con tàu lại nhanh chóng được khởi động, Tình Không khẩn trương cầm lấy tay kia của Lôi Ân. Tay của hắn lạnh, cũng giống như ánh mắt của hắn lúc này, lạnh đến mức làm cho người ta không rét mà run.



“ Người anh em, có gì thì từ từ nói, cẩn thận súng đạn nổ bừa!” Gã đàn ông có nước da đen, bị Lôi Ân đánh ngã ở dưới sàn từ từ thương lượng. Lôi Ân đột nhiên từ trong người lấy ra một viên thuốc, bằng tốc độ sét đánh nhét vào miệng của gã kiai: “ Không muốn chết thì mau đưa chúng ta rời khỏi đây!”



Nói xong, hắn thu súng lại, lôi Tình Không vào trong khoang thuyền, bỏ lại gã da đen mặt xám ngoét như tro.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK