Edit: thu thảo
Ánh mắt Lạc Vân Hi lạnh nhạt, nhìn Tào Thiến nhấc váy chạy ra khỏi phòng, đáy lòng cực kỳ không thoải mái, quay đầu nhìn về hướng Tề Sính Đình.
Tóc Tề Sính Đình đen nhánh kéo nghiêng về một bên, dáng người cô đơn, đứng bên cửa sổ, cũng không quay đầu lại, dường như không hề bị hành động của Tào Thiến ảnh hưởng đến cảm xúc, nhưng Lạc Vân Hi lanh mắt chú ý tới bờ vai của nàng ấy hơi run rẩy.
Bước nhẹ đi qua, Lạc Vân Hi nhấc tay đặt lên trên vai trái nàng ấy, khuyên bảo: "Đình nhi, ngươi và Tần Bằng không có quan hệ, hắn đã lựa chọn Tào Thiến, chẳng khác nào bỏ qua ngươi, không cần thiết để lời Tào Thiến nói trong lòng."
Tề Sính Đình quay đầu lại, mặt chôn sâu ở gáy Lạc Vân Hi, hô hấp dồn dập, chậm rãi bình tinh lại, một lúc lâu sau nàng ngẩng đầu, cười nói: "Hi nhi mùi sữa trên người ngươi thật nặng, thật sự là chưa trưởng thành."
Nói xong, nàng lại tự ngồi vào trước gương đồng, cao giọng gọi người hầu bên ngoài.
Lạc Vân Hi lúng túng mím môi, cười bất đắc dĩ, thấy tâm tình nàng đã bình thường, liền cảm thấy an lòng hơn.
Hôm nay Thái tử áo tân lang đỏ thẫm, cưỡi ngự mã đỏ thẫm, thân ngựa treo lụa đỏ, đội ngự Lâm Quân vui vẻ đi theo phía sau, đi tới trước Tằng phủ đón chính phi Tằng Thủy Lan, lại lại vòng qua hai nhà Tề Lạc đón trắc phi.
Tề Sính Đình ra khỏi Tề phủ lúc đã là giờ tỵ ba khắc, kiệu hoa của nàng đi trước rồi mới đến cỗ kiệu của Lạc Nguyệt Kỳ, mà Tằng Thủy Lan nhưng cùng Thái tử đổi sang một chiếc kiệu đỏ thẫm cực kỳ lớn, hai người luôn giơ tay lên vẫy chào, rất nhiều người tập trung xem, hai người ngồi chung trong kiệu nhận toàn bộ lời chúc phúc và hoan hô của dân chúng.
So với nhau, hai vị trắc phi gần như bị bỏ quên không có tiếng tăm gì.
Buổi trưa, Thái tử cùng tân nương dạo phố xong, ba người mới liền được đưa vào phủ thái tử, một loạt khách mời cũng tới, trong phủ thái tử, lập tức trở nên đông vui hẳn lên, mọi người ngồi đợi tới khi bái đường và tổ chức tiệc mừng.
Từ buổi trưa đến tối muộn, tân nương tử đều phải ngồi yên trong phòng không ra, vì không xuất hiện người ngoài, nên trong khoảng thời gian này không thể ăn gì, cũng không thể uống nước.
Lạc Vân Hi sợ Tề Sính Đình cô đơn, liền ngồi nói chuyện cùng nàng ở trong phòng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Thái tử và khách mời đều tới phủ thái tử, nàng cũng đi tới xem náo nhiệt.
Thật đúng là không biế do trùng hợp hay cố ý, ở hậu viện cây cối xanh biếc, liền đụng phải Lương Diệp Thu.
Lương Diệp Thu và mấy thanh niên cùng đi đến, chợt nhìn thấy Lạc Vân Hi cũng ở đây, gương mặt lập tức trầm xuống.
Mấy người thanh niên bên cạnh Lương Diệp Thu chính là vài bạn học cùng trường hắn tại Dạ Đô, chưa bao giờ vào cung, hôm nay cũng là lần đầu đến phủ thái tử, đại hôn của Thái tử, bọn hắn được nhờ vào Lương Diệp Thu, tới nhìn cho đã mắt.
Chưa từng vào cung nên bọn hắn đều không nhận ra Lạc Vân Hi, thấy nàng ăn mặc đơn giản khéo léo, dung mạo tuy nhỏ, nhưng tinh xảo mỹ lệ, khí chất nhã nhặn, trái tim liền sinh ra sự kính trọng, chỉ cho là tiểu thư con vợ cả nào đó của quan lại trong triều, ngay lập tức liền có người nhẹ giọng hỏi Lương Diệp Thu.
Lương Diệp Thu hơi nhếch môi không đáp.
Lạc Vân Hi đã hờ hững đi lướt qua bọn hắn.
"Lạc Vân Hi!" Có người chợt kêu lên.
Những thanh niên này đều hơi kinh ngạc, đối với cái tên này khá quen thuộc, đảo mắt một cái đã trông thấy Đoan Mộc Kỳ vội vã chạy về hướng Lạc Vân Hi.
Lương Diệp Thu thu lại tất cả cảm xúc trong mắt, đi tới hành lễ với Đoan Mộc Kỳ, trong miệng thì khách sáo nói: "Thập nhị hoàng tử."
Mấy thanh niên phía sau cũng đuổi tới chào thập nhị hoàng tử, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ nhìn về phía Lạc Vân Hi.
Vậy mà lại là nàng! Cái người viết cho Lương Diệp Thu một phong hưu thư, lạc tam tiểu thư phế vật nổi danh truyền khắp Thiên Dạ! Thật sự là người không thể nhìn bề ngoài.
Đoan Mộc Kỳ gọi Lạc Vân Hi lại, còn chưa nói được một câu nào với nàng, ánh mắt đã liếc về phía Lương Diệp Thu, rồi ánh mắt chuyển sang người bên cạnh, mắt đầy khinh thường, nói: "Nhìn cái gì vậy, chưa thấy mỹ nhân bao giờ sao?"
Mấy người thanh niên nghe vậy liền bị doạ vội cúi đầu.
Bọn hắn biết thập nhị hoàng tử từ trước đến giờ đều bá đạo đến vô lý, luôn làm theo ý mình, thấy chuyện không vừa mắt đều mở miệng răn dạy.
"Lạc Vân Hi, chúng ta đi." Đoan Mộc Kỳ vừa kéo ống tay áo của nàng rất thân thiết, vừa kéo nàng đi về phía trước, vừa nói, " Nghe nói ngươi đã hủy bỏ hôn ước, thật sự là quá tốt, kẻ kia có mắt mà không biết vàng hay là ngọc, vậy mà lại không biết Lạc tam tiểu thư của chúng ta quý giá đến nhường nào, không bằng như vậy đi, ngươi theo bổn điện hạ đi."
Giọng nói của Đoan Mộc Kỳ truyền tới rất rõ ràng, sắc mặt Lương Diệp Thu thay đổi liên tục, dù đầu óc có chậm chạp thế nào đi chăng nữa, cũng nghe ra trong giọng nói của thập nhị hoàng tử toàn là sự trào phúng, rõ ràng là nói cho hắn nghe!
Hắn nắm chặt quả đấm khẽ run, không thể giữ nổi thể diện, quay người lại, mặc kệ bạn học, nhanh chóng đi mất.
Những thanh niên khác vô cùng xấu hổ, nhìn nhau một cái, cẩn thận xê dịch về hướng cửa phủ thái tử.
Đoan Mộc Kỳ là cố ý nói cho Lương Diệp Thu nghe, chờ không còn nhìn thấy bóng dáng bọn người Lương Diệp Thu nữa, hắn mới dừng bước lại, thật cẩn thận nhìn về phía Lạc Vân Hi, thăm dò: "Lạc Vân Hi, còn nhớ ta đã từng đã nói gì với ngươi không?"
"Ừm, nói cái gì cơ?" Lạc Vân Hi giả câm giả điếc, không phải hắn nói đến việc kia chứ?
Quả nhiên, Đoan Mộc Kỳ cố lấy dũng khí, nói: "Lúc trước, ta nói muốn nạp ngươi làm thiếp, ngươi nói ngươi có vị hôn phu, hiện tại, ngươi đã từ hôn, hơn nữa còn là bỏ rơi Lương Diệp Thu, hành động này làm cả Thiên Dạ kinh hãi, vậy cũng không có nam tử nào dám cưới ngươi nữa, ngươi gả cho ta có được không?"
Lạc Vân Hi bật cười, nhìn gương mặt hắn có chút trẻ con, không biết nên làm sao để cự tuyệt, chỉ lo làm tổn thương lòng tự ái của hắn.
Đoan Mộc Kỳ lẩm bẩm nói: "Thực ra, ta có thể cầu xin phụ hoàng, để hắn phong ngươi làm trắc phi cho ta, sau đó cho dù có chính phi, ta cũng sẽ đối tốt với ngươi."
"Tại sao?" Lạc Vân Hi thản nhiên hỏi, "Ta không cần sự thương hại của ngươi."
"Không phải thương hại." Đoan Mộc Kỳ vội vã giải thích, "Ta... thực sự thích ngươi, thường luôn nhớ tới ngươi." Nói xong sắc mặt ửng đỏ. Trên người Lạc Vân Hi có một loại khí chất không nói ra được, đều quanh quẩn trong đầu lúc hắn mới tỉnh mộng.
Ở cùng với nàng, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn bình thường nhiều.
Lạc Vân Hi chưa kịp trả lời, một bóng người từ phía sau cây đi ra, giọng nói lạnh như băng: "Ngươi và nàng, là chuyện không thể."
Đoan Mộc Kỳ bỗng nhiên nhìn về hướng người tới, màu đỏ trên mặt càng tăng thêm, giọng nói hơi run: "Trung Sơn Vương, vì sao ngươi nói vậy?"
Quân Lan Phong mặc một cái màu tím, màu tím dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, trên cổ tay có đeo một chiếc vòng tay màu tím, phẩm chất rất tốt, thể hiện thân phận cao quý của hắn.
Hắn lạnh nhạt mở miệng: "Bổn vương còn ở chỗ này thì không được."
Lạc Vân Hi nhíu mày, ánh mắt như nước mùa thu không vui tập trung nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Trung Sơn Vương, hôn sự của ta không có quan hệ gì với ngươi."
Hắn nhúng tay vào hôn sự của nàng và Lương Diệp Thu, chẳng lẽ còn muốn can thiệp vào hôn sự tương lai của nàng sao?
Quân Lan Phong cũng không để ý đến thái độ không tốt của nàng, ánh mắt đảo qua trên mặt nàng, nhìn về phía Đoan Mộc Kỳ, nói: "Nữ tử viết hưu thư cho nam tử, còn là chưa thành thân đã hưu phu, chưa thành thân ở đâu ra hưu thư đây? Cái có được chẳng qua là nhục nhã vô cùng! Đây cũng chẳng phải chuyện một cô nương có thể làm, thử hỏi, hoàng thượng sao ban nữ tử như vậy làm trắc phi cho ngươi?"
Lạc Vân Hi nghe giọng điệu hắn nói chuyện, sắc mặt tối sầm lại, Đoan Mộc Kỳ nhíu mày, đối với giọng nói châm chọc của Quân Lan Phong rất khó chịu, liền hỏi nói: "Ý Trung Sơn Vương là không ai thèm lấy Lạc Vân Hi sao?"
Quân Lan Phong cười nhẹ, nói: "Tất nhiên là không rồi. Chỉ có điều, hoàng thượng chưa chắc đã cho phép nàng gả vào hoàng gia." Mặt Đoan Mộc Kỳ u ám, có chút ngẩn ngơ.
Ánh mắt Lạc Vân Hi đầy châm chọc nhìn về phía Quân Lan Phong: "Ngươi cho rằng ta muốn gả vào hoàng gia sao? Không nên tưởng tượng về hoàng gia tốt như vậy, người trong thiên hạ không muốn gả vào hoàng thất rất nhiều đó!"
Đoan Mộc Kỳ nghe vậy thất thần một lát.
Quân Lan Phong lại thâm sâu nhìn nàng, như nghĩ ngợi gì đó.
Sau khi Lạc Vân Hi nói xong, bước nhanh rời khỏi chỗ đó để lại hai người, đi về một hướng khác, không muốn lại nói nhiều cùng những người này, nhanh chóng liền ném bọn hắn ra khỏi đầu, về viện của Tề Sính Đình.
Thời gian trôi qua cực nhanh, sắc trời dần tối, trong phủ thái tử thắp đầy đèn lồng, tân khách tụ tập ở một chổ, ngồi trong phủ nói cười vui vẻ, rộng phòng khách rộng lớn cắm cây nến to bằng cánh tay trẻ con, tơ lụa đỏ thẫm che khắp nơi, hoàng đế, hoàng hậu tự mình giá lâm, ngồi ở trên cao, Chờ chờ lễ bái đường.
Trắc phi của Thái tử tuy là thiếp, nhưng khác với thiếp nhà người thường, cũng phải tham dự bái đường.
Lạc Vân Hi đỡ Tề Sính Đình đi ra, lúc vào cửa viện, gặp phải bà mối đỡ Lạc Nguyệt Kỳ đối diện, trong lòng nàng không khỏi nhúc nhích một chút.
Nguyện vọng của Lạc Nguyệt Kỳ cuối cùng đã sắp thực hiện đưuọc, nàng và Tề Sính Đình cùng gả thành trắc phi, tuy trước lúc cập kê không được viên phòng, nhưng ở dưới một mái nhà, nhất định cũng sẽ tranh thủ tình cảm, Đình nhi đơn thuần, hiền lành như vậy sao có thể là đối thủ của nàng?
Giao Tề Sính Đình cho một bà mối khác, Lạc Vân Hi đã không còn chuyện gì để làm nữa, kế tiếp là động phòng, trừ tân lang cùng bà mối, cho dù là người thân nhất của tân nương, cũng không tiện đi vào.
Nàng lùi tới góc khuất, nơi ánh nến không chiếu tới, nhìn mặt Thái tử cười tươi như hoa, chào hỏi khách khứa, cùng với ba vị voan tân nương đội khăn đỏ bên người, trong lòng cảm thấy cực kỳ buồn cười, ba nữ gả một chồng, thực sự là... buồn cười! Mà ánh mắt rơi vào bóng lưng cô đơn của Tề Sính Đình, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ lo âu.
Đột nhiên, một giọng nói thật thấp vang lên bên tai nàng: "Sư muội, sư muội, mau đến chỗ ta đây này."
Lạc Vân Hi vểnh tai lên, nhận ra được đây là giọng Đoan Mộc Ly, trừ hắn ra, cũng không ai gọi mình là sư muội, không khỏi thu ánh mắt nhìn Tề Sính Đình lại, tìm kiếm bốn phía.
Này nhìn quét qua, quét khắp phòng khách.
Quân Lan Phong và Đoan Mộc Triết ngồi ở gần hoàng đế, hoàng hậu đứng ra chủ trì, trở thành nhân chứng cho hôn lễ này, Đoan Mộc Kỳ làm đệ đệ của Thái tử cũng phải giúp đỡ, chỉ huy quan lễ nghi và hạ nhân phủ thái tử làm việc, loay hoay chóng cả mặt.
Gần Quân Lan Phong và Đoan Mộc Triết có một trương ghế trống, Lạc Vân Hi lúc đi vào đã không thấy có người ngồi, chắc là chỗ của Đoan Mộc Ly.
Thậm chí còn chưa thấy gì, lực chú ý tập trung, đã nghe thấy cách đó không xa có người trò chuyện.
"Ngươi thấy Nhị hoàng tử không?" Một nữ tử nhỏ giọng.
"Thấy được, đêm nay là lần đầu tiên Nhị hoàng tử lộ diện, đẹp quá, so với ba năm trước càng trở nên quyến rũ hơn, trái tim của ta sắp nhảy ra ngoài rồi." Một nữ tử khác khẽ che ngực.
"Thật sựu là rất anh tuấn, không uổng công hắn mẫu phi Lê Đình Phi là một đại mỹ nhân của Thiên Dạ năm đó, thật là quyến rũ chết người. Chỉ là chẳng qua hắn không nghiêm chỉnh chút nào, rượu không rời khỏi người, còn thích đi dạo thanh lâu, vẫn là chẳng so được với Lục hoàng tử."
"Đúng vậy, Lục hoàng tử cũng rất đẹp, lại dịu dàng thanh nhã, khí chất cao quý, nếu mà phải gả mà nói, vẫn là Lục hoàng tử tốt hơn."
"Ngươi có thể gả cho Lục hoàng tử sao? Nằm mơ đi!"
Lạc Vân Hi nghe đoạn đối thoại này, không còn gì để nói, mà Đoan Mộc Ly lại nói nhỏ lần nữa: "Ta ở phía sau ngươi, lặng lẽ tới đây đi."
Lạc Vân Hi đúng thời cơ, thấy không có người chú ý tới mình, nàng nhanh chóng lùi vào bóng tối, lùi lại năm, sáu bước, sau lưng đã chống đỡ lên một bức tường thịt, một đôi tay đột nhiên ôm chặt nàng, che miệng của nàng lại.
"Là ta." Tiếng Đoan Mộc Ly nhè nhẹ cười vang lên bên tai nàng, hắn dắt qua Lạc Vân Hi đi, hai người nhanh chóng đi ra từ cửa hông.
"Đi đâu vậy?" Lạc Vân Hi nghiêng đầu hỏi.
Ánh trăng vui vẻ chiếu trên da thịt trắng noãn của Đoan Mộc Ly, khuôn mặt nhếch lên một tí, đai buộc đầu màu lam, mi dài đứng thẳng, môi mỏng như cánh hoa, biểu hiện lạnh nhạt, gương mặt như một tượng băng, còn là kiện tác nghệ thuật.
Nghĩ đến lời vừa rồi hai nữ tử kia nói, nàng thấy buồn cười.
Thực sự là rất mê người... nàng ngược lại cũng rất tò mò tướng mạo vị Lê Đình Phi kia.
Nghe vậy tượng băng nở nụ cười nhã nhặn: "Đương nhiên là nhà bếp rồi, ta sắp chết đói đây này."
Khóe miệng Lạc Vân Hi kéo nhẹ: "Chờ một chút đến bữa cũng không chờ nổi sao?"
Bóng dáng Đoan Mộc Ly bay vọt, quần áo trắng noãn rung động, mang theo Lạc Vân Hi quen cửa quen đường dừng trên nóc nhà phòng bếp phủ thái tử, ngói mái nhà dưới chân hai người hình gợn sóng, vững vàng nâng đỡ thân hình hai người.
Đoan Mộc Ly nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc: "Phòng khách nhiều người như vậy, đều nhìn ngươi...ngươi có thể ăn được no sao?"
Lạc Vân Hi nhún vai: "Được rồi, ngươi chính là tham ăn lại còn kiếm cớ."
"Con người sinh ra, liền muốn hưởng thụ, vả lại, không phải nơi nào cũng quá tẻ thì phải?" Đoan Mộc Ly nói xong, khom lưng nằm úp sấp trên nóc nhà, rón rén xốc vài miếng ngói lên, nhìn vào trong.
Lạc Vân Hi ngược lại rất thưởng thức câu nói này, nàng cũng phải ăn cho đủ, hỏi: "Có người sao?"
"Có người, xuỵt." Đoan Mộc Ly nói, nheo một con mắt đào hoa lại, nhìn một vòng trong phòng bếp sương mù dày đặc.
Phía sau Kệ bếp CÓ một cái cái bàn dài và hẹp, trên bàn xếp đặt đủ loại thức ăn linh lung, một chữ nhiều, như là nước chảy, phải là để đợi chốc nữa hiện mang tới phòng khách. Công việc trong phòng bếp đã kết thúc, nhưng trước bàn vẫn có không ít người, canh phòng nghiêm ngặt tránh có người hạ độc.
Đoan Mộc Ly nhìn kỹ một chút, trên lò tại phòng bếp cũng đặt mấy món thức ăn, chắc là những đầu bếp này giữ lại cho mình ăn, hắn khẽ mỉm cười, che mái ngói lại, nói nhỏ vài câu với Lạc Vân Hi, hai người bò về phía vị trí đó.
Lần này, Đoan Mộc Ly lấy từ trong lòng ra một dây thừng có móc bốn chân, chậm rãi thả dọc theo khe hở mái ngói xuống dưới.
Lạc Vân Hi nằm ở trên nóc nhà, thở dài nói: "Ngươi còn có công cụ nhà nghề cơ đấy, quá mạnh mẽ."
Mắt đào hoa của Đoan Mộc Ly hơi chếch nhìn về phía nàng, thấp giọng cười: "Hi nhi, đây chẳng phải của sư huynh, là sư phụ, chế tạo khá là đơn sơ, nhưng cố gắng sử dụng thì có thể tạm dùng một lát thôi."
Lạc Vân Hi cười rộ lên, tứ chi dựa vào trên mái nhà bằng phẳng rộng rãi, đưa ánh mắt mình trước mái ngói dời đi, rảnh rang nhìn sợi dây mò về móng gà om đỏ trên bàn.
Đoan Mộc Ly thuần thục gắp bốn phía đĩa lên, cấp tốc kéo, đưa cho Lạc Vân Hi: "Được rồi, trước tiên ăn cái này đã." Cất sợi dây và trong tay áo, dáng người cao gầy ngồi dậy, giữ chặt Lạc Vân Hi, quan tâm nhắc nhở: "Ngươi cẩn thận té xuống đấy."
Lạc Vân Hi cọng môi lên, nụ cười sáng như ngọc, ngồi vai kề vai cùng Đoan Mộc Ly, liền ăn ở trên nóc nhà.
Chỗ cao không khí đặc biệt thoang mắt yên tĩnh, trong lòng Lạc Vân Hi vô cùng thoải mái, sự không vui đều tan rã trước ánh trăng sáng bạc này, mặt trăng và ánh sao sáng dồn dập nháy mắt với hai người, trong phủ thái tử vô số cây cối giang cành ra, lộ ra bóng cây.
"Sư muội, ăn ngon không?" Đoan Mộc Ly chỉ ăn một chút, hứng thú đều bị dáng Lạc Vân Hi say sưa ngon lành ăn hấp dẫn, rất thỏa mãn mà nhìn nàng ăn thành quả mình trộm được. Dáng dấp kia, y hệt giống hắn và sư phụ trước đây, sư phụ phụ trách trộm, hắn phụ trách ăn, loại cảm giác ấm áp của tình thân thấm đượm trong lòng.
"Ừm, mùi vị thật thơm." Lòng bàn tay Lạc Vân Hi toàn bóng loáng mỡ, nhưng không ngần ngại chút nào cầm móng gà gặm, vô tư đáp.
"Sư muội, còn muốn ăn cái gì nữa không?" Đoan Mộc Ly lại gần hỏi.
"Vậy thịt xào đi." Lạc Vân Hi nghĩ một lát, hạ lệnh.
"Được!" Đoan Mộc Ly móc cái móc ra, tiếp tục quăng xuống.
Lại không nói bên này hài hòa như vạy, ở phòng khách bái đường, ba vị tân nương được phân biệt đưa vào động phòng, hoàng đế nói mấy câu tượng trưng, mang theo hoàng hậu dẹp đường hồi cung.
Thái tử lúc này mới ra hiệu cho Đoan Mộc Kỳ sai bảo mang món ăn ra, thức ăn như nước chảy lục tục được bưng vào phòng khách, khách khứa lúc này mới thả lỏng, nói chuyện ầm lên.
Lạc Kính Văn nhìn trong sảnh một vòng, không hề thấy Lạc Vân Hi, cung không để trong lòng, biết nàng giúp Tề trắc phi, hắn cũng không quản được nhiều như vậy, đáy lòng chỉ cầu cho nữ nhi này đừng gây việc thêm cho hắn là được.
Quân Lan Phong liếc nhìn Đoan Mộc Triết, ánh mắt nghi hoặc, từ trên cao nhìn xuống, tìm xung quanh một lần, nhanh cau mày nhìn về phía chỗ ngồi của Đoan Mộc Ly bị bỏ trống, sau đó sãi bước đi ra ngoài.
Đoan Mộc Triết cũng rời khỏi chỗ ngồi, mắt chỉ chú ý Thái tử bưng chung rượu mời Lạc Kính Văn, ánh mắt sâu thẳm dừng trên người Lạc Phi Dĩnh, hắn dừng một chút, bước nhanh tới.
"Triết." Lạc Phi Dĩnh nắm ly rượu, gọi hắn một tiếng, trên mặt tràn ra nụ cười, mà mi mắt, lại che vẻ cô đơn.
Hắn đêm nay rõ ràng đến đây, nhưng cũng không tới gặp mình, quả nhiên là... đang trách nàng sao?
Đọc nhanh tại Vietwriter.com