Mục lục
Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư - Chương 112: Cõng Nàng








Dây thừng càng dùng càng ngắn, có một danh ám vệ không ngừng cởi dây thừng thắt ở trên xích sắt xuống, đưa tới, cứ lặp đi lặp lại động tác như vậy liên tục, bầu trời dần dần sáng, thời gian trôi qua từng chút một.





Cuối cùng, mọi người thấy một con bồ câu trắng từ đáy vực bay lên, trên cánh toàn là giọt nước.





"Xem ra, Cửu Sát đã đến đáy cốc!" Huyết Ưng nhẹ nhàng thở ra một hơi, lau mồ hôi trên trán.





Con chim bồ câu kia nhảy vào lòng bàn tay Quân Lan Phong, Quân Lan Phong thuần thục mở mảnh vải trắng trên bắp chân nó ra, quét mắt qua, cười nói: "Phía dưới đúng là hồ nước, Cửu Sát bơi xuống vớt người lên."





Lạc Vân Hi đứng một bên, nhìn thoáng qua, trên tờ giấy kia vẽ một số ký hiều kỳ quái, chắc là ngôn ngữ liên lạc của bọn hắn.





Quân Lan Phong thả chim bồ câu trắng ra, chim bồ câu trắng xòe cánh bay trên không một vòng, rồi lao xuống núi dốc núi.





Rất lâu sau, chim bồ câu trắng bay lên lần nữa, Huyết Ưng và ám vệ bắt đầu thu dây thừng, chuẩn bị kéo Cửu Sát lên.





Giờ khắc này, sắc trời đã sáng hẳn, ánh mặt trời nhức mắt nhật bao phủ mọi người trong đó, vì là dưới cái nóng mùa hè, da thịt mấy ám vệ để lộ ở ngoài phun đầy những hạt mồ hôi lớn chừng hạt đậu, quần áo đã ướt đẫm.





Sau khi Cửu Sát đi lên, cả người ướt sũng, nhưng hắn vẫn chỉ lên có một mình.





"Người đâu? Không thấy sao?" Quân Lan Phong vươn tay, kéo Cửu Sát lên, Huyết Ưng vội vàng mở túi quần áo ra, đưa một bộ y phục màu đen sạch sẽ cho hắn.





Cửu Sát nhận quần áo, mắt nhìn thấy Lạc Vân Hi đứng yên một bên, lại đặt quần áo xuống dưới.





Lạc Vân Hi mím môi, trước kia này y nhất định là hắn mang đến đổi, nhưng mình ở đây, những người nam nhân này cũng không tiện.





Huyết Ưng cau mày nói: "Cửu Sát, không thay quần áo sẽ bị lạnh đấy."





Cửu Sát cười khan một tiếng, bàn tay to đưa lên lau những giọt nước trên mặt, nói: "Mùa hè mà, không quan trọng đâu."





Quân Lan Phong bất chợt đi về hướng Lạc Vân Hi, đưa tay kéo một cái, ôm nữ tử vào trong ngực, tay phải rộng lớn phủ trên gáy nàng, áp chặt mặt nàng vào lồng ngực của mình, động tác có lực mà cũng không thô lỗ.





Lạc Vân Hi tức giận nói: "Ngươi làm gì vậy?" Nàng muốn giãy dụa.





Giọng Quân Lan Phong trầm thấp truyền từ đỉnh đầu hạ xuống: "Cửu Sát muốn thay quần áo, ngươi muốn nhìn thấy sao?"





Động tác trên tay Lạc Vân Hi ngừng lại, đành phải bỏ qua.





Cửu Sát chỉ cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn, trừng to mắt nhìn chủ nhân của mình.





Gia thật là không để lọt chỗ nào! Điều này có thể chiếm được tiện nghi gì đâu!





Quân Lan Phong liếc mắt ra hiệu với hắn, Huyết Ưng cũng đưa quần áo tới một lần nữa, giọng nói hơi không kiên nhẫn: "Được rồi, còn không mau đổi quần áo đi!"





Cửu Sát nghiến răng, quay lưng lại, động tác cởi quần áo vô cùng nhanh.





Sắc mặt Quân Lan Phong hơi trầm xuống, thật sự không thích, ánh mắt lạnh lùng vọt về hướng hắn.





Huyết Ưng nhìn thấy động tác của Cửu Sát vốn nhanh nhẹn, đột nhiên cánh tay như bị bẻ gảy, chậm rãi cầm y phục, chậm rãi mở ra, nhẹ nhàng rũ một cái, sau đó lại để dưới ánh mặt trời kiểm tra một phen.





Huyết Ưng ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn.





Thiên kim tiểu thư người ta mặc quần áo cũng sẽ không chậm như thế!





Hắn hoài nghi liếc nhìn Quân Lan Phong, nhất định là chủ tử đang giở trò rồi.





Giờ khắc này khóe miệng Quân Lan Phong mới có ý cười, cúi đầu nhìn nữ tử bị mình ôm thật chặt, trong mắt nổi lên sự dịu dàng mà những người làm hạ thuộc như bọn hắn chưa từng thấy qua, tình ý như vậy làm cả người hắn nổi da gà.





Lông mày của hắn vô ý thức nhăn thành một cục, chủ tử, như vậy cũng không hay!





Quân Lan Phong ôm chặt Lạc Vân Hi, thân thể nữ tử gầy yếu, nhưng cũng cực kỳ mềm mại, cảm xúc tốt không thể nói, ôm vào trong ngực như như ôm một nắm bông, khiến trái tim của hắn, cũng hóa trong đó luôn.





"Còn chưa được sao?" Lạc Vân Hi oán giận hỏi một câu.





Tuy nàng chỉ cần nhắm mắt lại, là không hề thấy gì cả, nhưng nàng cũng biết Quân Lan Phong cố chấp, nếu lúc này cùng hắn tranh chấp, cho dù tránh khỏi lòng hắn, cũng sẽ khiến cho thuộc hạ của hắn sợ hãi.





Mà Cửu Sát vì chuyện của mình mới xuống dưới vách đá, nên mình đành nhịn một chút thôi.





Thơm quá... Mùi sữa thơm nồng đậm thỉnh thoảng truyền vào chóp mũi, Quân Lan Phong có chút mơ màng, hận không thể để thời gian dừng lại giờ khắc này lâu thêm một chút.





Nhưng chậm thế nào nữa, thì cũng có lúc kết thúc.





Cửu Sát rốt cục khó khăn mặc xong một bộ quần áo, trong lòng vô cùng khổ sở, gia, ta đã tận lực rồi.





Thời điểm hắn quay đầu lại, Huyết Ưng nhẹ thở ra một hơi, ánh mắt nhìn về phía Lạc Vân Hi cực kỳ phức tạp.





Chủ tử vĩ đại như thần của mình từ trước đến giờ lại bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo, cho dù là người đối với Đỗ Tình Yên cũng sẽ không dùng ánh mắt quyến luyến này, nhưng đây cũng chẳng phải dấu hiệu tốt gì, hắn nhíu chặt mày, mặt đầy vẻ nghiêm nghị.





Quân Lan Phong không khỏi khẽ thở dài, buông Lạc Vân Hi ra, Lạc Vân Hi nhanh chóng tránh sang một bên há mồm thở dốc.





Mỹ nhân rời đi, chỉ còn vương lại chút mùi hương, nhưng lại làm kẻ khác vô cùng nhớ nhung và mơ tưởng, Quân Lan Phong bất đắc dĩ kéo khóe môi, dời sự chú ý của mình đi, hỏi: "Cửu Sát, không có mò được người sao?"





Cửu Sát thay đổi xiêm y, lau tóc một lần, nhẹ nhàng thoải mái đứng trên tảng đá, nói: "Sau khi ta xuống dưới dốc núi, không chỗ dừng chân, bên dưới vách núi toàn là nước, đáy vực rất nhỏ, phạm vi chỉ có mấy trượng mà thôi, ta liền cởi dây thừng xuống, quấn ở một tảng đá nhô ra ngoài, tự mình xuống đáy nước mò tìm tên ám vệ nhảy vực kia. "





Nói đến đây, giọng điệu của hắn biến đổi, chuyển thành nghi ngờ: "Ta mò một lần, đều không tìm thấy người kia, ngay cả thi thể cũng không có. Ta liền buồn bực, sau khi người này nhảy xuống, chẳng lẽ không rớt xuống dốc núi, mà bị treo ở trên tảng đá sao? Ta ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy là không thể, dốc núi càng đi lên càng rộng, ở cũng không có gì. "





"Vậy thì thật khó hiểu, sống thì thấy người chết phải thấy thi thể chứ?" Một ám vệ khác tò mò hỏi.





"Ừm, sau này, ta bơi dưới đáy nước một vòng, phát hiện cuối đầm nước này lại có một hang đá, ta bơi qua, mới phát hiện, có động sơn khác!"





"Sơn động sao?" Lạc Vân Hi trầm giọng hỏi.





Cửu Sát suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Chỉ sợ không phải sơn động thông thường, bên trong không có nước, đường trong đọng lại rắc rối phức tạp, ta không dám ở lâu, sợ các ngươi sốt ruột, nên đã đi lên."





Quân Lan Phong khẽ mỉm cười, nói: "Đáy vực lại có một chỗ như vậy, thật sự là rất kỳ quái, chúng ta nên đi thăm dò xem."





Nói rồi, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn Lạc Vân Hi.





"Vương gia, ngài muốn xuống dưới tiếp sao? Nơi này rất nguy hiểm đó."





"Bọn thuộc hạ xuống là được, ngài ở phía trên thôi."





Tất cả ám vệ dồn dập khuyên nhủ.





Chỉ có Huyết Ưng không lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng như không có gì.





Hắn biết, vương gia nói "chúng ta" cũng không phải là nói với bọn hắn, chỉ là nhằm vào một mình Lạc Vân Hi mà thôi.





Nàng không xuống, Vương gia nhất định không xuống, nếu nàng muốn xuống dưới dốc núi, bọn hắn có khuyên nhiều hơn nữa cũng không được.





Lạc Vân Hi liếc nhìn sắc trời, vẫn là buổi sáng, liền gật đầu: "Chúng ta xuống hết sao?"





"Không, ngươi, ta, Cửu Sát thôi." Quân Lan Phong nói: "Những người khác ở phía trên đợi lệnh."





Huyết Ưng hỏi: "Lạc tiểu thư biết bơi sao?"





"Kỹ năng bơi của nàng rất tốt." Quân Lan Phong thản nhiên chặn miệng hắn.





Huyết Ưng không cam lòng, nói: "Ta cũng xuống." Quân Lan Phong "ừ" một tiếng, thấy Lạc Vân Hi không nói gì, liền bảo ám vệ thả dây.





Lạc Vân Hi liếc hắn một cái, hắn nói kỹ năng bơi của mình rất tốt, nhất định là biết chuyện lần trước mình và Đoan Mộc Triết ở hồ sen.





Cửu Sát là người đầu tiên xuống, Quân Lan Phong đâu yên tâm để một mình Lạc Vân Hi xuống dưới dốc núi, hơn nữa nàng cũng rất nhẹ, vẫn cứ muốn xuống cùng nàng, Lạc Vân Hi đành phải đồng ý, sau khi hai người xuống dưới dốc núi, cuối cùng xuống là Huyết Ưng.





Bọn Cửu Sát đang đứng ở ba khối đá nổi lên trên chờ hắn.





Quân Lan Phong và Lạc Vân Hi đứng rất gần, chỗ bọn hắn đứng cách thác nước khá xa, cũng không có nước lớn thủy kéo tới, vẻn vẹn có chút gió lạnh từ trên núi thổi xuống, thổi loạn tóc trên đầu hai.





"Thật chậm." Quân Lan Phong vững vàng đứng ở một khối đá nhọn, hừ lạnh một tiếng, nói: "Xuống nước!"





Lưng Lạc Vân Hi sát vách núi, hai tay phân biệt nắm chặt hai khối nổi lên, nơi đặt chân là một khối đá nhỏ cực nhọn, không ngừng dời trọng tâm đến trên một chân, đứng được ổn định.





Thân thể này tuy độ mềm dẻo vô cùng tốt, nhưng chưa trải qua bao nhiêu huấn luyện, cho nên duy trì thế đứng lâu như vậy, không khỏi có chút tê chân, nàng có chút chần chờ, nhưng nghĩ lại, bằng kỹ năng lặn thuần thục của nàng, hồ nước này cũng không thành vấn đề.





Cửu Sát huýt sáo đánh tiếng với Huyết Ưng, thả người nhảy xuống nước trước tiên, một chuỗi bong bóng bốc lên.





Huyết Ưng nhìn về phía Quân Lan Phong, nói: "Gia, ngài đi trước, ta ở phía sau."





Quân Lan Phong nhìn về phía Lạc Vân Hi, trên mặt rất quan tâm hỏi: "Hi nhi, ngươi có được hay không?"





"Ta có thể." Trên mặt Lạc Vân Hi không có quá nhiều thay đổi.





Câu nói này, hắn đã hỏi rất là nhiều lần, lúc vừa xuống dốc núi, nàng vốn cùng hắn đứng trên một tảng đá, nhưng tảng đá rất dòn lại quá chật, vốn không thể đứng hai người, nên bọn hắn đều sẽ rất vất vả, cho nên nàng mới nhảy tới khối đá này.





"Ngươi xuống trước đi." Quân Lan Phong chỉ hồ nước.





Lạc Vân Hi không nói lời nào, dáng người nhảy một cái, lấy một tư thế tuyệt đẹp mạnh mẽ nhảy xuống đầm nước, đầu hướng xuống, hai tay duỗi ra, chân vươn thẳng khép lại, hai chân duỗi thẳng, lấy một góc độ hoàn mỹ nhảy vào nước, giảm sức ép của nước xuống nhỏ nhất, gần như không hề có tiếng nước, động tác có thể so với vận động viên nhảy cầu quốc tế, đây đâu phải là nhảy cầu, hoàn toàn là biểu diễn!





Quân Lan Phong nhìn sững sờ, Huyết Ưng lại càng thấy choáng.





Hai người nhếch miệng, nửa ngày không kịp phản ứng.





"Trời ơi, một tiếng động cũng không có, nàng làm như thế nào vậy?" Huyết Ưng lẩm bẩm, mắt đầy vẻ không tin.





Trong quan niệm của bọn hắn, tại độ cao này nhảy vào trong nước, nhất định sẽ gây nên tiếng động cực lớn, mà lần này, lại được mở mang tầm mắt.





Quân Lan Phong chỉ hơi trầm ngâm, đuổi sát nhảy theo xuống, tiến đáy nước.





Huyết Ưng lập tức đuổi tới, sau khi hai tiếng "rầm" vang lên, hồ nước lại khôi phục như bình thường.





Quân Lan Phong tiến vào đáy nước, lập tức mở cặp mắt sáng sủa bén nhọn, tìm kiếm bóng hình xinh đẹp kia, đợi đến khi nhìn thấy Lạc Vân Hi như một mỹ nhân ngư đạp hai chân, bơi về hướng Cửu Sát nói, trái tim hắn liền lập tức để xuống, tăng nhanh phạm vi cánh tay vùng vẫy đi theo.





Lúc này, trạng thái thân thể của Lạc Vân Hi không tốt lắm, có thể là vì đứng lâu, đi lại không được dễ dàng, nàng nheo lại mắt, sắc mặt trắng bệch.





Tiếng nước xao động tới gần, một thân hình to lớn tới gần, mùi vị quen thuộc truyền đến, nàng cảm thấy trên bờ eo căng thẳng, một cánh tay cứng cáp cuốn lấy eo nàng, ôm chặt nàng.





Quân Lan Phong mang Lạc Vân Hi vào trong ngực, một tay khác lại phối hợp rẽ nước để bơi lội, cũng không phí sức.





Lạc Vân Hi thẳng thắn không dãy giụa, đưa tay ôm tay cánh tay hắn, nhắm mắt lại.





Quân Lan Phong cảm thấy nàng có vẻ không đúng, cúi đầu, trông thấy gương mặt thanh tú của nàng nổi hơi nhợt nhạt, mắt sáng đóng chặt, cho là nàng không có đủ không khí, trên khuôn mặt tuấn tú xẹt qua vẻ lo lắng, đưa tay bế nàng lên.





Trong lúc Lạc Vân Hi ngẩn ra, một đôi môi lạnh lẽo đã áp tới, gương mặt phóng đại kia đã mơ hồ không rõ, cảm xúc quen thuộc tràn ra trên môi.





Quân Lan Phong ôm thật chặt ở eo nàng, hôn môi của nàng, dễ dàng cạy đôi môi đỏ của nàng ra, đẩy không khí cho nàng.





Lạc Vân Hi nhận ra được ý đồ của hắn, dở khóc dở cười, đưa tay bấm một cái vào phần eo của hắn, chỉ lên phía trên, cười thành tiếng, liền không nín thở được, nàng nhanh chóng uống vài ngụm nước.





Quân Lan Phong nắm nhanh nàng, hai người cùng nổi lên mặt nước, không khí mới mẻ hết mức tiến vào mũi và miệng, Lạc Vân Hi phun ra một ngụm khí, quả thực bơi không nổi nữa, đành phải mềm mại treo ở trên người Quân Lan Phong, để tránh chìm xuống.





Quân Lan Phong há mồm, giọng khàn khàn hỏi: "Thân thể sao vậy?"





Lạc Vân Hi lắc đầu, khẽ hừ nhẹ một tiếng, mặt sượt qua ngực hắn, một tiếng rên rỉ này, lập tức thì trở nên có ý vị, hình như là đang làm nũng.





Quân Lan Phong đầu nổ tung, cả người đều kích động đến hừng hực sôi trào, giọng nói có chút run rẩy, cúi đầu hỏi: "Sao vậy? Không thoải mái sao?"





Hắn duỗi tay sờ trán nàng, lại xoa bóp bàn tay nhỏ bé của nàng.





Lạc Vân Hi không nói lời nào, thật là mất mặt, nàng cũng không muốn nói mình không thể bơi, không còn sức lực để bơi, cắn thật chặt môi không nói gì.





Quân Lan Phong nhìn bộ dạng này của nàng, đau lòng muốn chết, chắc là thân thể nàng không khỏe, nhưng lại không hỏi được nàng khó chịu chỗ nào, đành phải vỗ về lưng của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Khá hơn chút nào không? Không phải phải là thiếu khí thời gian dài chứ?"





Hắn vừa nói chuyện, hai chân thỉnh thoảng giẫm xuống nước, bảo đảm hai người nổi trên mặt nước.





Lạc Vân Hi lắc đầu, vô lực dán sát mặt trên lồng ngực hắn, bóng dáng màu tím trước mắt mơ hồ, đấy là quần áo màu tím của Quân Lan Phong.





Quân Lan Phong không nhịn được cúi đầu, hôn một cái trên trán nàng, Lạc Vân Hi lập tức giương mắt, trừng mắt nhìn hắn.





Hắn không khỏi có chút xấu hổ, đáy lòng khó chịu hơn nữa, bỏ mặc ánh mắt của nàng, ôm nàng chặt hơn chút, giọng nói tràn đầy thương tiếc: "Sớm biết thế này, thì không để ngươi xuống, để ta ôm ngươi đi."





Lạc Vân Hi nhỏ giọng mở miệng: "Đi thôi, lập tức không có việc gì rồi."





Quân Lan Phong suy nghĩ một chút, gật đầu, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Đuọc, lên bờ liền hết chuyện, nhịn thêm một chút." Nói rồi, hắn tóc đen sau đầu nàng lên, tại phía sau Lạc Vân Hi không thấy được, chà mấy cái lên môi, mới hài lòng thả xuống.





Huyết Ưng cách đó không xa, thấy rất rõ ràng cảnh này, gương mặt lập tức bắt đầu vặn vẹo, nắm quả đấm thật chặt tiếng vang lên "rang rắc".





Gia, thuộc hạ không tin, ngươi thật sự muốn di tình biệt luyến!





Tình Yên tiểu thư, nàng ấy tính cái gì đây?





Hắn giận dữ, liều mạng mà bơi qua, mang theo tiếng nước làm Quân Lan Phong thức tỉnh.





"Gia, Lạc tiểu thư sao vậy? Sớm biết thân mình kém như vậy, cũng không biết bơi, cần gì xuống đây?" Huyết ưng mở miệng, giọng nói đã cực kỳ bất mãn.





Quân Lan Phong cảm thấy thân mình Lạc Vân Hi run rẩy, hắn không biết Lạc Vân Hi tức, chỉ cho là nàng bị lời nói của Huyết Ưng làm tổn thương, sắc mặt "xoạt" một cái trầm xuống, quát lạnh: "Bổn vương dẫn nàng xuống ngắm cảnh không được sao? Nhiều lời như vậy, có thời gian này còn không đi tìm Cửu Sát đi!"





Huyết Ưng đành phải ngậm miệng, chui vào đáy nước, bơi về phía trước. Quân Lan Phong ôm Lạc Vân Hi đuổi theo hắn.





Kỳ thực Cửu Sát ở cách đó không xa chờ bọn hắn, làm bộ như không thấy, ở phía trước mở đường, không lâu lắm, bốn người rốt cục bơi tới cửa sơn động trong lời Cửu Sát theo, xuyên qua cửa động, dần dần mặt bằng càng ngày càng thấp, thẳng đến dưới chân có thể chạm đến đất xốp.





Lạc Vân Hi có chút miễn cưỡng dính vào thân hình cao lớn của Quân Lan Phong.





Thẳng đến khi dưới chân chạm tới đất, chân nàng cũng vẫn mềm nhũn, dường như đứng không nổi, Quân Lan Phong không nói gì, bồng nàng lên, cứ thế đi đến trên bờ.





Lạc Vân Hi cảm thấy ánh mắt xấu hổ của Cửu Sát và Huyết Ưng, đẩy hắn một cái, trầm giọng nói: "Để ta xuống."





Giọng khàn đặc, cực kỳ yếu ớt.





Quân Lan Phong đành phải thả tay, nhìn xem nàng thật sự có thể đứng ổn định không.





Lạc Vân Hi đứng vịn tường, liếc nhìn vị trí cửa động, ẩm ướt chật hẹp, hỏi: "Chính là chỗ này sao?"





Cửu Sát thấy nàng hỏi, nào dám không đáp, vội vàng nói: "Đúng vậy, chính là nơi này, bên trong có rất nhiều con đường rẽ."





"Đi lên phía trước thôi, cẩn thận trên mặt đất có cơ quan, đừng dẫm xuống thứ gì đó." Huyết Ưng rất khó chịu mở miệng, nói lời đầu tiên liền tiến lên, không quay đầu nhìn lại nhiều.





Lạc Vân Hi vừa muốn đi, Quân Lan Phong bước đi thong thả đến trước mặt nàng ngồi xổm xuống, trầm giọng nói: "Đi lên."





"Không cần dùng lưng của ngươi!" Lạc Vân Hi kiên định cự tuyệt.





"Đi lên!" Giọng nói của Quân Lan Phong có chút lạnh lùng.





"Ngươi đủ chưa?" Lạc Vân Hi nghĩ đến vừa rồi hắn cứ phải ôm mình trên bờ, đá một cái về phía cái lưng cứng rắn của hắn, cú đá này, vẫn chưa sự dùng toàn lực, nhưng cả đùi phải của nàng đã tê rần, nàng hít một ngụm khí lạnh.





Quân Lan Phong nhịn cười, bình tĩnh nói: "Đi lên!"





Trong bụng Lạc Vân Hi mắng vài tiếng, chỉ đàng hoàng nằm lên trên lưng hắn, Quân Lan Phong cúi đầu gối xuống, thân mình cường tráng như núi đứng lên, hai tay bắt chéo trên eo nàng sau lưng, để nàng vững vàng ở lưng.

Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK