Trong lòng Lạc Vân Hi hơi động, Đỗ Tình Yên . . . Hắn nói ra cái tên này, mình cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Kì thực, nội tâm nàng sớm có suy đoán, sở dĩ lựa chọn rời đi, là do không muốn tiếp tục ở Trung Sơn vương phủ nữa, tuy trong khoảng thời gian này nàng không suy nghĩ gì, thế nhưng làm sao biết người khác nghĩ thế nào chứ?
"Ừm, ta biết rồi, cầm về đi, đây là chuyện giữa các ngươi, ta không có hứng thú muốn biết." Lạc Vân Hi cười nhẹ, thả mành che xuống, nói với phu xe: "Đi thôi!"
Quân Lan Phong thu hết thần sắc của nàng trong mắt, sắc mặt âm u, tay không tự giác mà vò tờ giấy kia thành một cục, nhìn xe ngựa biến mất trong tầm mắt, đôi mắt sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ gì.
"Tiểu thư, Vương gia đối với ngươi thật sự không tệ." Xuân Liễu vén rèm xe lên, liếc nhìn phía sau, bóng dáng Quân Lan Phong vẫn cứ như cây đại thụ che trời, đứng yên trước phủ.
Lạc Vân Hi không hề trả lời nàng ấy, nhắm mắt dưỡng thần.
Phu xe đối với các con đường ở kinh thành hết sức quen thuộc, thuần thục lái xe ngựa, vài lần đổi đường, liền đến chỗ ngõ hẻm ở Lạc phủ.
Lạc Vân Hi đưa tay đẩy rèm cửa ra, tùy ý nhìn ra ngoài, hơi kinh ngạc, từ xa đã trông thấy trước cửa Lạc phủ giăng đèn kết hoa, trên mái hiên có hai cái đèn lồng đỏ thẫm đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.
Đây là làm việc vui gì vậy? Lạc Vân Hi đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi Xuân Liễu: "Hôm nay là ngày bao nhiêu?"
Xuân Liễu không đáp lại ngay, phu xe lại cười nói: "Ngày mười năm tháng chín, hôm nay là ngày Lục hoàng tử và Lạc đại tiểu thư cử hành lễ đính hôn, sao thế, không phải cô nương đến tặng quà sao?"
Đáp án trong lòng Lạc Vân Hi được xác minh, ở cổ đại, không có thiết bị điện tử để xem lịch, nàng thật sự không biết ngày nào với ngày nào nữa.
Phu xe vững vàng dừng xe ngựa lại bên con sư tử bằng đá trước Lạc phủ, Lạc Vân Hi xuống xe, Xuân Liễu lại đưa chút bạc vụn cho phu xe, cũng để hắn giúp đỡ xách hòm đồ xuống xe.
Nhìn chữ hỷ dán trên cửa son, Lạc Vân Hi cười lạnh một tiếng.
Lạc Phi Dĩnh đính hôn, quả thực là so với người nhà nghèo cưới gả còn long trọng hơn, đây là cờ hòa, mà nàng, lại không được thông báo chút nào! Cái nhà này, đối với nàng, thật đúng là xa lạ! Quân Lan Phong cũng không nói cho nàng việc này, chỉ sợ hắn vốn không muốn mình tham gia lễ đính hôn của Đoan Mộc Triết.
Xuân Liễu nhấc theo hòm đồ đi tới, Lạc Vân Hi đang muốn vào phủ, cửa lớn "kẽo kẹt" một tiếng bị đẩy ra, mấy tiếng bước chân từ xa đến gần.
"Lục đại nhân, Lục phu nhân, đi thong thả, Dĩnh nhi sẽ tiến cung rất nhanh, mong đừng bỏ lỡ đại lễ." Giọng nói nhẹ nhàng của nam tử từ sau cửa vang lên, có mấy bóng người đnag đi tới.
Lạc Vân Hi lùi về sau một bước, nhường đường, vài nam nữ trung niên ăn mặc đắt tiền đi ra ngoài, đi sau cùng là một thiếu niên, lông mày hơi xếch, môi mỏng, mũi nhọn như ưng làm hắn có thêm vài phần khôn khéo.
Mấy người trung niên không hẹn mà cùng nhìn về phía Lạc Vân Hi, sắc mặt đều có chút thay đổi, chớp mắt xem xét nàng từ trên xuống dưới, đưa mắt nhìn nhau, không ai mở miệng, đi đến xe ngựa bên đường mà về.
Hiển nhiên, bọn hắn đều từng thấy Lạc Vân Hi trong cung yến.
Mắt Lạc Vân Hi sáng ngời, nhìn về phía thiếu niên đang tiễn khách kia, diện mạo trưởng thành, không nhìn ra tuổi cụ thể, thiếu niên kia, cũng đang cau mày nhìn nàng.
"Lạc Vân Hi, nghe nói lá gan ngươi càng lúc càng lớn, ngay cả thái hậu cũng dám chống đối." Thiếu niên lạnh lùng mở miệng: "Một mình ngươi chết thì không sao, nhưng đừng có liên lụy tới Lạc gia chúng ta!"
Hắn vừa mở miệng, Lạc Vân Hi đã xác định thân phận của hắn, khẽ mỉm cười, đi lên trước, thiếu niên thấy nàng muốn vào phủ, theo bản năng nghiêng vai trái tiến lên, ngăn chặn ở cửa vào.
"Đại thiếu gia." Xuân Liễu nhát gan kêu một tiếng, đủ để thấy, nàng ấy rất sợ vị đại thiếu gia này.
Lạc gia đại thiếu gia, con trai của Đại di nương, cho Đại phu nhân làm con nuôi, là con trai duy nhất của Lạc gia, có thể tưởng tượng được địa vị của hắn ở Lạc gia cao quý cỡ nào.
Lạc Vân Hi cười khanh khách nói: "Đại ca, hôm nay là ngày tốt của đại tỷ và Lục hoàng tử, ngươi có rảnh rỗi thì đi giúp mẫu thân sắp xếp việc vặt đi, chứ không phải ở đây giáo huấn ta."
Sắc mặt Lạc Tử Tục từ sau khi Lạc Vân Hi nở nụ cười như đóa sen, đã bắt đầu thay đổi, đến khi nàng nói xong những lời này, hắn vẫn chưa kịp phản ứng, chăm chú nhìn chằm chằm nàng.
Hắn vốn ở Dư Hàng đọc sách, nửa tháng trước khi biết tin Lạc Phi Dĩnh đính hôn, hắn đã trở về mà không ngừng nghỉ, cũng nghe không ít chuyện có liên quan tới Lạc Vân Hi, hắn chỉ biết nàng giả ngớ ngẩn đắc tội thái hậu, cho nên, trong mắt hắn, người từ trước đến giờ hèn yếu ngu ngốc này, tuyệt đối không thể dùng thái độ như vậy nói chuyện cùng hắn.
Nhìn thấy Lạc Tử Tục khinh ngạc như vậy, Xuân Liễu chợt cảm thấy ngực thoải mái, hiện tại vì tiểu thư nóng tính nên làm không ít chuyện, nhớ đến hậu quả khi nhóm người tam phòng ức hiếp mình, nàng ấy vẫn là hết sức vui vẻ.
Lạc Vân Hi thấy Lạc Tử Tục không nhúc nhích, thản nhiên hỏi: "Còn chưa tránh ra sao?"
Lạc Tử Tục vẫn cứ không nhúc nhích, ngược lại nói: "Lạc Vân Hi, ngươi nói chuyện như vậy với đại ca ngươi sao?"
Lạc Vân Hi nhướng lông mày lên, mặt đầy kinh ngạc: "Vậy ngươi muốn ta nói chuyện như thế nào?"
"Quỳ xuống,
Đọc nhanh tại Vietwriter.com