Mọi người nghe thấy tiếng nhìn lại, trong lòng nghĩ muốn đến chê cười phế vật Lạc gia kia. Nhưng không nghĩ đến, trên mặt đất có một nữ tử ăn mặc hoa lệ ôm chân ngồi khóc
Bọn họ nhận ra, nữ nhân này là con gái của hộ bộ thị lang Lương Tông Phủ mới nhậm chức, thiên kim Lương Hàm Phương
Tuy rằng Lương Tông Phủ không có ở kinh thành, nhưng nữ nhi Lương Hàm Phương đã vào cung cách đây ba năm, được muội muội của hắn là Lương quý phi giáo dưỡng. Nàng thường xuyên cùng Lương quý phi tham gia cung yến, cho nên mọi người đều biết Lương tiểu thư không phóng khoáng cũng có hiểu biết
Thấy bộ dáng này của Lương Hàm Phương, lại nghe được lời nói của Lạc Vân Hi, mọi người liền bừng tỉnh
Lương tiểu thư muốn ngáng chân Lạc Vân Hi, làm cho nàng xấu mặt trước mặt mọi người, nhưng kết quả người chịu đau lại chính là mình...
"Lạc Vân Hi, ngươi dẫm vào chân muội muội của ta!" Lương Diệp Thu ngồi ở một bên chịu không nổi, liền đứng lên nói
Muội muội? Lạc Vân Hi nhìn hắn, ảm đạm cười: "Đúng vậy là ta giẫm lên chân nàng ta. Nhưng ta không hiểu nàng ta sao lại đến chỗ này đâu"
"Ha ha, lời này nói cho cùng cũng đúng. Lương tiểu thư sao lại ở đó, muốn trách thì trách ngươi quá đen đủi thôi!" Đoan Mộc Kỳ là người đầu tiên lên tiếng
Lạc Vân Hi khẽ liếc nhìn về phía hắn, tiểu hài tử này lại giúp nàng?
Lương Hàm Phương xấu hổ chịu không nổi, đôi phượng mâu tức giận trừng Lạc Vân Hi, phế vật này dám giẫm lên chân nàng, còn nhục nhã nàng! Nếu không phải trong cung nhiều người nhìn, nàng nhất định sẽ đạp cho nàng ta một đạp
"Lương tiểu thư, chân còn đau không?"
Lạc Vân Hi không để ý đến ánh mắt phát hỏa của nàng, khóe miệng hàm chứa nụ cười yếu ớt, chậm rãi đi tới hỏi nàng
Nàng bước đi nhẹ nhàng vững chắc, lưng phía sau thẳng tắp, ngồi xổm xuống trước mặt Lương Hàm Phương, động tác hào phóng tự nhiên, không giống như ba năm về trước sợ sệt lẩn tránh: "Lương tiểu thư, về sau cần phải ngồi đoan chính một chút, nếu như Lương phủ không thể dạy tốt lễ nghi, ngươi cũng có thể tìm tới mẫu thân ta"
Lạc Vân Hi ngẩng đầu cười nhẹ nhàng
Người ở nơi đây nghe thấy lời nói này của nàng, rõ ràng cũng có chút kinh ngạc
Không nghĩ tới, phế vật này có thể cười đến phong hoa tuyết đại như vậy
Lương Hàm Phương sắc mặt cực kỳ khó coi, trên mặt Lương phu nhân cũng có một tầng u ám, hai tay nắm chặt thành quyền
Phế vật này!
Trước mặt nàng không thể quyết liệt với Lạc phủ, bởi vì Lạc thái úy là nhân vật không thể chạm tới. Không có lý do thích hợp liền từ hôn đó là điều trăm triệu lần không thể. Nhưng hiện tại, nàng nhất định phải từ cho hài tử của mình từ hôn với phế vật này! Thanh danh của nàng bị phá hủy, cho dù nàng có chỗ dựa là Lạc thái úy, xem ai về sau còn dám thú nàng!
Lạc Vân Hi xoay người đi đến hướng Lạc Kính Văn, cửa cung lại vang lên một thanh âm lanh lảnh: "Hoàng thượng giá lâm! Hoàng hậu giá lâm! Thái hậu giá lâm! Trung Sơn vương giá lâm!"
Đọc nhanh tại Vietwriter.com