Mục lục
Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư - Chương 154: Chương 150








Lạc Vân Hi sợ nhìn lầm, đứng lên, nheo mắt lại, tập trung nhìn không hề chớp mắt vào gương mặt bị đánh xanh tím kia, xác định lần nữa, người bị đánh này, vậy mà lại là Lương Diệp Thu!





Mấy ngày trước, thánh thượng hạ chỉ, bảo lưu công danh của Lương Tông Phủ, phái bọn hắn về quê cũ, sao Lương Diệp Thu còn có thể ở kinh thành đây? Thế nhưng, làm sao hắn lại rơi vào tình trạng hiện tại?





Nàng vừa mới nghĩ hết, mấy người đàn ông dưới cửa sổ lại tiếp tục đánh, quyền cước liên tục đánh vào hướng người Lương Diệp Thu dường như không muốn để hắn sống, Lạc Vân Hi nghĩ một lát, tay phải vừa nâng, Tuyết Cẩm liền tung ra, quấn trên cửa sổ, mũi chân đạp vào bàn một cái, thân mình như một con hắc ưng, lao thẳng xuống dưới lầu.





"A, có người nhảy lầu!"





Phía dưới vang lên vô số tiếng hô kinh ngạc.





Lạc Vân Hi dựa vào lực bám của Tuyết Cẩm mà chậm rãi rơi xuống đất, miệng lại quát lên: "Dừng tay!"





Mấy người đàn ông kia còn đang đánh nhiệt tình, nghe tiếng vang từ bốn phía, vội vàng tránh ra, nhìn về hướng Lạc Vân Hi.





"Hắn nợ các ngươi bao nhiêu bạc?" Lạc Vân Hi hé mở môi mỏng, lộ ra hàng răng trắng như tuyết.





Nàng mặc y phục dạ hành kiểu nam màu đen, tóc buộc lỏng ở sau gáy, nhìn vào cũng không giống nam trang cho lắm, hơn nữa khuôn mặt tinh xảo khiến nàng càng giống kiểu sống mái khó phân (như kiểu vừa giống gà trống, vừa giống gà mái ý), nhìn rất đẹp.





Một người đàn ông đánh giá Lạc Vân Hi từ trên xuống dưới một lần, hỏi: "Ngươi và hắn có quan hệ gì?"





"Không có quan hệ gì." Lạc Vân Hi nhàn nhạt liếc mắt nhìn mặt nền một cái, Lương Diệp Thu ngẩng đầu nhìn về phía nàng, lại rất nhanh đầu về, không lên tiếng.





Một người đàn ông khác lý trí hơn, nói: "Hắn nợ chúng ta 300 lượng bạc, ngươi muốn trả thay hắn sao?"





Mấy người đàn ông này là khách quen của sòng bạc, tuy thích cờ bạc, nhưng cũng không bao giừ bắt nạt phụ nữ và tre em, nói cũng phải nói rõ ràng.





"Được, ta thay hắn trả." Lạc Vân Hi chẳng hề do dự gì, liền ngửa đầu, gọi về phía cửa sổ: "Sư huynh!"





"Vân Vân, ngươi muốn lừa bạc của sư huynh ngươi sao?" Giọng nói của Đoan Mộc Ly vang lên ở bên trái Lạc Vân Hi.





Lạc Vân Hi vừa quay đầu lại, mới phát hiện không biết lúc nào Đoan Mộc Ly cũng đã đi theo nàng, gương mặt anh tuấn cũng không có biểu tình gì, đang lẳng lặng nhìn Lương Diệp Thu trên mặt đất.





"Sư huynh nói thật khó nghe, chẳng qua là mượn thôi!" Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười.





Thường ngày Đoan Mộc Ly xuất cung kính thường dùng mặt nạ da người, rất ít người thấy chân dung thật của hắn, vả lại hắn cũng không cho chân dung của mình xuất hiện, người nhận ra hắn cũng không nhiều lắm, tất cả mọi người chỉ cảm thấy, nam tử này thật sự là quyến rũ! Thật là người trước so với người sau càng hoàn mỹ hơn.





Đoan Mộc Ly nghe nàng nói như vậy, môi đỏ mọng hơi cong lên một độ cong đẹp mắt, ánh mắt nhìn về phía Lạc Vân Hi tràn đầy dịu dàng: "Vân Vân, bạc không phải vấn đề, bạc của sư huynh xài không hết, chỉ có điều, cần gì vì cứu hắn mà sử dụng đây?"





Hắn hiển nhiên cũng không ưa Lương Diệp Thu.





Trong lòng Lạc Vân Hi mềm mại giải thích: "Sư huynh, ta và hắn hiện tại tuy là người dưng nước lã, nhưng tốt xấu gì cũng đã từng quen biết mười mấy năm liền, cũng xem như một loại duyên phận đi!"





Nàng vốn không tin số mệnh, càng không tin duyên phận, nhưng từ khi xuyên không đến nơi này, rất nhiều quan niệm cũng thay đổi.





Nói ví dụ như, gặp phải Đoan Mộc Ly có bộ dạng giống Lang, còn là sư huynh của nàng, đây chẳng phải là tình chiến hữu kiếp trước kéo dài tới kiếp này sao?





Đoan Mộc Ly thấy thái độ kiên định của nàng, cũng không ngăn lại, đưa tay móc ra một tấm ngân phiếu, đưa cho một người đàn ông, lạnh lùng nói: "Có đủ không!"





Người đàn ông nhận ngân phiếu, nheo con ngươi nhìn, chính là ba trăm lượng bạc, thấy bộ dáng Đoan Mộc Ly và Lạc Vân Hi xuất chúng, khí chất khác thường, không dám nói nhiều nữa, liền vung tay, mang theo thủ hạ đi vào quán rượu.





Lương Diệp Thu giẫy giụa từ trên mặt đất đứng lên, chung quanh không thiếu dân chúng vẫn đang vây xem, hắn lảo đảo vịn tường đứng lên, yếu ớt nói: "Cảm ơn."





Rồi sau đó, cặp mắt đỏ như máu quét qua Lạc Vân Hi và Đoan Mộc Ly, biểu tình cô đơn, trầm thấp hỏi: "Hi nhi, ngươi và Nhị hoàng tử cũng có quan hệ rất tốt sao?"





Nhị hoàng tử ư? Người vây xem kinh ngạc, sắc mặt Đoan Mộc Ly hơi trầm xuống, liếc nhìn bốn phía quát lên: "Giải tán hết đi, ai dám nhìn nữa?"





Những bách tính kia thấy Đoan Mộc Ly hung giữ như vậy, cũng không dám nhìn nữa, lập tức giải tán.





Lạc Vân Hi không trả lời mà lại hỏi: "Ngươi không phải đang về Dương Thành rồi sao?"





Lương Diệp Thu ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng, nhổ ra từng chữ một: "Ta thế là xong, phụ thân để ta ở lại kinh thành học tập, người ở thư viện tất nhiên không ai quan tâm ta! Ha ha, không quan tâm ta, vào lúc cô cô còn sống, bọn hắn dám nói lời này sao?"





Lạc Vân Hi rất hiếu kỳ: "Chẳng phải còn có Trung Sơn Vương sao?"





Mặt Lương Diệp Thu như tro tàn: "Trung Sơn Vương cũng khuyên ta về Dương Thành, nói là ở lại Dạ Đô sẽ có họa sát thân, nhưng ta còn muốn gặp ngươi một lần."





Ngân lượng tiêu hết, hắn đi nhầm vào sòng bạc, kết quả rơi vào kết cục này, hắn không thể trách ai được, may mà, lại gặp Lạc Vân Hi ở chỗ này!





Chỉ là . . . hắn không ngờ, Lạc Vân Hi lại xuất hiện cùng Nhị hoàng tử.





"Gặp ta sao? Giữa chúng ta sớm đã thanh toán nợ nần xong, cần gì gặp ta."Ánh mắt Lạc Vân Hi nhìn từ trên xuống dưới, trông thấy vết máu nhàn nhạt trên đất, hơi nhíu mày.





Lương Diệp Thu nở nụ cười một tiếng, không biết là do châm chọc Lạc Vân Hi hay là chính hắn, rồi cao giọng hỏi: "Lạc Vân Hi, ngươi và Nhị hoàng tử, không phải là thanh mai trúc mã chứ?"





Hắn còn nhớ, Lạc Vân Hi và Lục hoàng

Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK