Mục lục
Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư - Chương 136: Chương 136








edior: thu thảo





Lạc Vân Hi nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt toát ra một chút mê man.





"Ngươi làm sao vậy?" Đoan Mộc Kỳ đã thấy ánh mắt thanh của nàng đạm biến hoá thất thường, không hề có tiêu điểm, có chút bị dọa giật mình, sau lưng truyền đến cảm giác lạnh lẽo.





Hắn không biết lúc này i trong lòng Lạc Vân Hđang đấu tranh kịch liệt.





"Lạc Phượng Hề, van xin ngươi, cho ta mượn thân thể một lát, ta chỉ muốn cùng hắn nói một câu, nói một câu là đủ rồi!" Giọng nói khổ sở cầu xin vang lên trong đầu Lạc Vân Hi, như oán như khóc vậy.





Lạc Vân Hi lại sợ nàng ấy sẽ mượn cơ hội này nắm quyền làm chủ thân thể, tất nhiên không để nàng ấy đưuọc nhu ý.





"Ta cầu xin ngươi, thời gian của ta không còn nhiều, hai tiểu quỷ kia nói, hôm nay ta không quay lại, sẽ phải tan thành mây khói!"





Lạc Vân Hi cũng không bị nàng ấy lay động, ánh mắt lạnh lùng trầm xuống, trong lòng nói từng chữ: "Lạc Vân Hi, ngươi đã chết, đã chết rồi, chuyện cũ trước kia nên bỏ đi, bằng không, giống như ngươi bây giờ, cũng chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ bên ngoài tam giới mà thôi!"





Giọng nói kia lại lải nhải trong đầu, cho đến, Lạc Vân Hi lần nữa thì thầm: "Như vậy đi, ta cho ngươi một cơ hội, nhưng không phải nhường thân thể cho ngươi, mà là gọi Đoan Mộc Triết tới, nếu như hắn chịu cùng ta đi khỏi đây, như vậy, thì ta đồng ý với điều kiện này của ngươi, thế nào?"





Giọng nói của Lạc Vân Hi vui vẻ vang lên: "Thật sao? Nếu như hắn chịu tới, ngươi liền đồng ý cho ta mượn thân thể, để ta có thể mặt đối mặt cùng hắn gặp lại thật sự sao?"





"Có thể." Lạc Vân Hi trầm ngâm hồi lâu, thản nhiên nói.





"Được, ngươi gọi đi." Giọng Lạc Vân Hi chứa đầy kỳ vọng.





Lúc này Lạc Vân Hi mới chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía giữa sân.





Quân Lan Phong nhìn ánh mắt Lạc Vân Hi không ngừng lại trên người mình, ngược lại đảo qua trên mặt nhiều người trong sân như vậy, trong lòng hắn hơi thất vọng, bước về phía sau vài bước. Lương Tông Phủ vội vàng đi theo, xoay người đứng ở một bên, chỉ chờ hắn mở miệng.





Con ngươi Đoan Mộc Triết chứa sự xấu hổ, đứng bên cây cột hồng dưới mái hiên, trên cây cột dán chữ song hỷ lớn màu đỏ làm nổi bật gương mặt anh tuấn của hắn càng nhợt nhạt hơn.





Lạc Vân Hi vừa cúi mi mắt, đi qua, kêu lên: "Lục hoàng tử, ngươi có thể đi theo ta một chút không?"





Từ nhỏ nàng ở tam giác đen, đã từng nghe một loại trận pháp vô cùng ác độc, có thể nhốt dã quỷ lại, mặc dù không biết có thật hay không, nàng cũng chưa từng từng tin tưởng, nhưng nếu như Lạc Vân Hi thật sự muốn mượn thân thể nàng, nàng không ngại dùng một lát, loại trận pháp này, sẽ không đả thương mình.





Chuyện xuyên qua như vậy cũng đã phát sinh, trận pháp kia, cũng có thể là thật, không có lửa sao lại có khói được.





Cho nên, nàng muốn dẫn Đoan Mộc Triết tới một nơi có thể bày trận.





Đoan Mộc Triết hơi run, trong ánh mắt tối tăm nổi lên một cơn sóng lớn, hắn gật đầu, chỉ là chưa kịp nói gì, Lạc Phi Dĩnh ở một bên mở miệng: "Triết, ta đi cùng ngươi."





Lạc Vân Hi lập tức nói: "Đại tỷ, ngươi không cần đi."





Lạc Phi Dĩnh nghe vậy, tức giận đến nhíu cả mày lại, Lạc Vân Hi đang khiêu khích nàng ta sao? Nhất định là vậy! Vừa rồi viết bài thơ kia, vào lúc này lạ muốn gọi người đến gặp, nàng ta sao có thể như nàng nguyện!





"Không biết ngươi muốn cùng Triết đi đâu?" Lạc Phi Dĩnh hỏi, giọng rất lớn, đủ khiến tất cả mọi người trong viện nghe thấy.





Lạc Vân Hi cười nhạt, nhìn về phía Đoan Mộc Triết: "Ta muốn Lục hoàng tử đồng ý theo ta đi chung quanh một chút thôi!"





Đại não Đoan Mộc Triết hơi thanh tỉnh một chút, vô số ánh mắt xung quanh kinh ngạc đều tập trung trên mấy người bọn hắn, hắn chợt thấy tay lòng có chút lạnh.





Sắc mặt Lạc Phi Dĩnh không hề thay đổi, nụ cười càng thêm rực rỡ: "Hi nhi có chuyện gì khó xử? Đại tỷ giúp ngươi giải quyết, chỉ là Triết dù sao cũng sắp thành vị hôn phu của ta, ngươi gặp như vậy hắn, không tốt cho lắm."





Lại nói của nàng ta không hề mịt mờ, người ở đây đều nghe hiểu ý của nàng ta, làm muội muội Lạc Phi Dĩnh, lại gặp vị hôn phu của Lạc Phi Dĩnh một mình, mục đích cũng không đơn thuần được! Xác thực hẳn là có chuyện gì đó mờ ám.





Lạc Vân Hi khẽ cười một tiếng, giễu cợt nói: "Đại tỷ, các ngươi hình như còn chưa đính hôn đâu? Làm gì đã nhúng tay vào chuyện của người khác sâu như vậy?"





Môi đỏ mọng của Lạc Phi Dĩnh cong lên, ánh mắt lướt qua một chút âm u, nói: "Cho dù ta chưa cùng Triết đính hôn, ngươi cũng không thể từ bên cạnh ta cướp người! Triết ưu tú như vậy, cái gì cũng tốt, nhưng hắn sớm cùng ta định tình, Hi nhi, tại sao ngươi khổ sở muốn chia rẽ ngươi nhân duyên tốt đẹp của đại tỷ ngươi chứ?"





Nói rồi, sắc mặt nàng ta ảm đạm, bộ dạng đau xót muốn chết.





Lạc Vân Hi mỉm cười, được rồi, Lạc Phi Dĩnh trình diễn không kém, chỉ có điều, mục đích hôm nay của nàng cũng không phải ở nơi này, nhàn nhạt nói: "Đại tỷ, ngươi nhất định là muốn làm lục Hoàng tử phi đến điên rồi phải không? Cho rằng ai cũng giành giật Lục hoàng tử với ngươi sao? Ta tìm Lục hoàng tử, chỉ là vì một ít chuyện riêng, sẽ không ảnh hưởng tới địa vị lục hoàng tử phi vững chắc của ngươi, ngươi cứ yên tâm đi!"





Mấy câu nói đó, nói tới sắc mặt Lạc Phi Dĩnh đỏ lên: "Nói nhăng nói cuội gì đó, ai muốn làm Lục Hoàng tử phi? Ta là thật tâm —— "





Lạc Vân Hi nhanh chóng cắt đứt lời nàng ta nói: "Đại tỷ không muốn làm lục Hoàng tử phi, chẳng lẽ là muốn gả cho Thái tử? Làm thái tử





Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK