Hoàng đế thấy thế, trầm giọng nói: "Lan Phong, như vậy chẳng phải quá độc ác sao? Dù sao cũng là thiên kim tiểu thư, thân thể cũng không chịu nổi rung động như vậy." Thấy Quân Lan Phong nói như vậy, hắn triệt để không tin, phối hợp hỏi một câu.
Khóe mắt Quân Lan Phong hơi lạnh lùng, ánh mắt đảo qua mặt từng triều thần trong điện, nói: "Hoàng thượng, bây giờ ta lấy thân phận của tướng quân để trừng trị người không tuân thủ quốc pháp, không phân biệt thế nào, chỉ biết tội như nhau thôi!"
Người phía dưới, nhất là các thiên kim tiểu thư, bị dọa tới khuôn mặt thất sắc, Trung Sơn Vương này, quả nhiên không biết thương hương tiếc ngọc! May mà các nàng không rơi vào trong tay hắn! Nhưng sự thầm mến và kính phục trong lòng đối với hắn cũng không giảm thiểu mà trái lại càng nhiều thêm.
Cửu Sát nhắm mắt đi tới trước mặt Lạc Vân Hi, nói: "Lạc tiểu thư, đắc tội rồi, xin theo chúng ta đi một chuyến."
Mặt Lạc Vân Hi không thay đổi liếc mắt nhìn hắn, nói: "Tự ta đi." Rồi xoay người ra hướng ngoài điện.
Tề Sính Đình lo lắng đứng lên, thu được ánh mắt an ủi của Lạc Vân Hi, nàng ấy vẫn là không yên lòng, đang muốn cùng đi ra, Thái tử đột nhiên mở miệng: "Tề trắc phi, ngươi muốn đi đâu vậy?"
Tề Sính Đình quay đầu, thấy được ánh mắt đáng sợ của Thái tử, nàng ấy đành nói dối: "Ta muốn đi ra ngoài một chút."
"Vậy để thái tử phi đi cùng." Thái tử liếc mắt ra hiệu với Tằng Thủy Lan bên người.
Tằng Thủy Lan cười nhẹ nhàng đứng lên, ánh mắt thâm sâu tập trung vào Tề Sính Đình, nói: "Muội muội, đi thôi."
Trong lòng Tề Sính Đình trầm xuống, lúc này lại không lật lọng được, trong lòng liền dứt khoát quyết định, sau khi rời khỏi đây, nhất định phải đến xem Lạc Vân Hi như thế nào, nếu như thái tử trách cứ, cũng đành mặc kệ thôi.
Tằng Thủy Lan thấy Tề Sính Đình đi tới, khóe mắt xẹt qua một chút lạnh lùng, Tề Sính Đình, bổn phi sớm đã thấy nhìn ngươi không hợp mắt, tưởng rằng Thái tử sẽ sủng ái ngươi, không ngờ ngươi cũng không được sủng ái chút nào!
Không được sủng ái thì thôi, ngươi yêm phận mà sống đi, lần trước chẳng qua bổn phi tát ngươi một cái, nhưng ngươi ỷ vào thân phận dòng chính nữ của Tề phủ làm ta xấu mặt, suýt nữa không giữ được vị trí thái tử phi, ngươi cho rằng, bổn phi sẽ bỏ qua cho ngươi sao?
Lần này, Thái tử để nàng đi giám thị Tề Sính Đình, chính là cơ hội tốt.
Hai người một trước một sau rời khỏi đại điện, Thái tử nhìn Lạc Nguyệt Kỳ không chớp mắt, lạnh lùng hỏi: "Kỳ nhi, quan hệ của ngươi và Tam tỷ ngươi tốt chứ?"
Lạc Nguyệt Kỳ sao không nhìn ra Thái tử ghét Lạc Vân Hi, lập tức nói: "Không ạ, ta với nàng ở Dương Thành ba năm, rất nhiều chuyện xảy ra, ta không quá thân với nàng."
Ánh mắt Thái tử lộ ra ý cười: "Vậy thì đúng rồi, tránh xa Lạc Vân Hi một chút, thân cận hơn cùng đại tỷ ngươi một chút, thỉnh thoảng hãy mời nàng ấy tới phủ thái tử chơi."
Trong lòng Lạc Nguyệt Kỳ kêu khổ không thôi, nhìn Đoan Mộc Triết và Lạc Phi Dĩnh ngồi cùng một chỗ phía xa, trong lòng hận đến nhỏ máu.
Nàng ta không thể không kêu Lạc Phi Dĩnh tới chơi, đó cũng là do thái tử sai bảo, không thể không làm như vậy. Nhưng Lạc Phi Dĩnh vào phủ thái tử, đãi ngộ so với thái tử phi còn cao hơn, trước mặt nàng ta, càng luôn là dáng vẻ cao cao tại thượng.
Điều này làm cho nàng ta hận nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng nàng ta gả cho Thái tử, trở thành trắc phi vô cùng tôn quý, nhưng đại tỷ nàng ta lại đố kị nhất, muốn đạp ở dưới chân nhất lại có địa vị cao hơn mình, cái này sao nàng ta có thể tiếp thu được?
Lạc Vân Hi ra khỏi Kim Hoa điện, Cửu Sát dẫn theo một nhóm ám vệ, quẹo mấy lần liên tục, liền bỏ lại ngự Lâm Quân ở đằng sau, Lạc Vân Hi mới quay đầu lại.
Cửu Sát tiến lên, cung kính nói: "Lạc tiểu thư, xin theo ta hồi phủ."
Lạc Vân Hi khẽ cười: "Trói tay kéo về phủ sao?"
Trong bóng tối, ánh trăng mông lung, gương mặt anh tuấn của Cửu Sát hơi đỏ lên, Lạc Vân Hi thấy rõ, không khỏi cười một tiếng.
Mặt Cửu Sát toát mồ hôi nói: "Thuộc hạ sao dám chứ? Vương gia chỉ là nói một chút thôi mà."
Lạc Vân Hi trêu chọc: "Ai biết Vương gia các người nói thật hay là đùa, nếu thật sự hắn để ngươi làm vậy, ngươi lại không làm, vậy không phải ngươi phải gánh chịu lửa giận của hắn sao?"
Cửu Sát vội vàng lắc đầu: "Ngài nói đùa, nếu thuộc hạ làm như vậy, kẻ bị ngựa kéo về đêm nay chính là thuộc hạ đấy! Chẳng qua là gia để ngài theo ta về vương phủ, đây là khẳng định là việc quan trọng, nếu còn để cho thái hậu gặp người trong cung, không ra ngoài, vậy thì gặp rắc rối rồi."
Trong lòng Lạc Vân Hi hơi ấm, lắc đầu nói: "Ta còn muốn ở đây một chút, ngươi giúp ta đi Tề Sính Đình, ta muốn nói mấy câu với nàng ấy, rồi truyền tin của ta tới Lạc phủ, để di nương ta yên tâm." Nàng tự nhiên sai bảo, tuy là chủ tử trong Lạc phủ cũng không thể điệu giọng điệu nhu nàng, coi như là Lạc Kính Văn, cũng không thể thoải mái dùng khẩu khí này ra lệnh với Cửu Sát.
Cửu Sát cười nói: "Dạ, ta sẽ để ám vệ tới chỗ Tam di nương bảo vệ luôn."
Quay đầu lại, hắn điểm tên mấy người, phái họ đi làm nhiệm vụ. Những ám vệ này nghe hai người nói chuyện, trong lòng đều có chút khiếp sợ.
Tuy Lạc Vân Hi và chủ tử có quan hệ thân cận, có người trong số bọn hắn tận mắt thấy, chưa từng thấy cũng có nghe đồn, để Cửu Sát có thái độ khiêm tốn như vậy, vẫn làm bọn hắn kinh ngạc, tất cả liền vội vàng cụp mắt, vô cùng cung kính.
Lạc Vân Hi cũng không lên tiếng, chỗ Tam di nương chỉ có một mình Khinh Hồng, vẫn không bằng có thêm mấy danh ám vệ tới bảo vệ.
Cửu Sát thấy nàng cho phép, trong lòng rất đắc ý, nếu Vương gia biết, nhất định sẽ khen hắn biết làm việc.
Trong bóng đêm, Lạc Vân Hi ngẩng đầu lên, nhìn ánh trăng mông lung, cành lá lượn vòng, trên đất nhiều bóng cây rải rác, phía sau, Cửu Sát và những người còn lại duy trì im lặng, không tạo ra chút cảm giác tồn tại nào, nàng vẫn còn có chút phiền muộn.
Rõ ràng không nghĩ sẽ không có thêm chút quan hệ gì với người đó, nhưng cố tình . . . Tâm tình như vậy làm nàng vô cùng chán ghét.
Nàng nhắm mắt lại, tự nói với mình, coi như là bằng hữu ra tay giúp đỡ lẫn nhau cũng có thể thông cảm được, không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần thái độ của mình kiên định, thì sẽ không phát sinh những chuyện khác.
Trong đại điện, Lạc Kính Văn về đến trên chỗ ngồi, trong lòng dần bình tĩnh lại. Hành động của Lạc Vân Hi tối nay thực sự có chút nguy hiểm, nếu như Trung Sơn Vương thật sự muốn trừng phạt nàng, hắn cũng không cần quan tâm, chỉ cần không liên lụy đến Lạc gia là được, ngược lại sự tồn tại của đứa con gái này cũng không quan trọng.
Đương nhiên, nếu như Trung Sơn Vương và nàng quen biết, nể mặt nhau, vậy càng
Đọc nhanh tại Vietwriter.com